“Trác tiểu hữu ngươi này là có ý gì?”
“Đường môn chủ đừng có hiểu nhầm, tội của hắn đương nhiên đáng chết nhưng vẫn còn giá trị sử dụng, ta có một cách này.”
“Ồ! Đó là cách gì Trác tiểu hữu nói xem.”
Thấy Đường Thiên Tiếu đồng ý, Trác Phàm liền đi đến phong ấn tu vi của nhị trưởng lão sau đó lấy trong linh giới ra một con huyết tằm bỏ vào miệng hắn.
“Đây là?” Đường Thiên Tiếu nghi ngờ hỏi
“Không sai, đây là ma vật lúc trước lấy được từ trong người của môn chủ. Ta đem nó luyện hóa lại cho mình sử dụng. Chỉ cần hắn nuốt nó vào thì sinh tử của hắn đều nằm trong tay ta.”
Nói xong, Trác Phàm đưa tay kết ấn, lập tức giữa trán của Nhị trưởng lão xuất hiện đường gân máu đỏ thẫm. Hắn đau đớn la lên vang xin dừng lại. Một bên Đường Thiên Tiếu nhìn bộ dạng kia không khỏi kinh hãi nuốt một ngụm nước bọt.
Trác Phàm mỉm cười nói: “Trước mắt cứ để hắn chịu giày vò như thế này đi. Việc đối phó với Dược Thải Đường cùng Đế Vương Phủ còn cần hắn giúp đỡ”
Nghe Trác Phàm nói vậy, Đường Thiên Tiếu cũng gật đầu đồng ý dù sao Trác Phàm lần này đã cứu hắn rất nhiều còn giúp hắn tìm ra gian tế nên không có lí do gì để không tin hắn cả.
Trác Phàm cùng Đường Thiên Tiếu ra ngoài mật thất nhưng không thông cáo Nhị trưởng lão là gian tế mà chỉ nói là Nhị trưởng lão có dấu hiệu đột phá nên bế quan tu luyện. Những người hiểu rõ đầu đuôi e rằng chỉ có Trác Phàm cùng cha con Đường Thiên Tiếu.
Ngày hôm sau, Trác Phàm được mời tới tham dự buổi họp của Đường môn. Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người làm Trác Phàm không khỏi cảm thấy không thoải mái. Đường Thiên Tiếu thấy vậy liền mỉm cười nói
“Giới thiệu với mọi người đây là Trác Phàm tiểu hữu. Chắc mọi người cũng đã nghe qua cái tên này.”
“Trác Phàm, không phải là kẻ trong Hắc Phong truy sát lệnh kia sao? Sao hắn lại ở nơi này.” Một hán tử nhìn qua có chút bộ dạng của thất phu mở miệng nói.
“Tam trưởng lão bình tĩnh. Lần này bị truy sát may mắn được Trác Phàm tiểu hữu ra tay tương trợ mới giúp ta cùng Yên Nhi có thể bình an trở về. Lại nói, Trác Phàm bây giờ cũng không phải là người ngoài.” Nói xong, Đường Thiên Tiếu không khỏi lơ đễnh nhìn sang Đường Yên Nhi đang đỏ mặt ngồi cạnh. Mọi người cũng đưa mắt nhìn sang nàng rồi làm vẻ mặt như hiểu ra điều gì làm nàng khuôn mặt nàng không khỏi càng thêm đỏ bừng.
Thấy lời nói mập mờ cùng bộ dạng ngại ngùng của Đường Yên Nhi, Trác Phàm không khỏi một đầu hắc tuyến rơi xuống. Hắn đứng lên mở miệng nói: “Chào các vị, ta là Trác Phàm là sư phụ của Yên Nhi tiểu thư.” Hắn không muốn mọi người hiểu nhầm quan hệ của mình liền vội giải thích.
Nghe thế, mọi người mới gật gù như hiểu ra rồi lập tức ngạc nhiên. Tam trưởng lão là người thẳng thắng liền nói
“Môn chủ, người có ý muốn gả Yên Nhi cho hắn thì làm đại đi cần gì phải dài dòng để nàng nhận hắn làm sư phụ cơ chứ.” Những người khác nghe vậy cũng liền gật đầu nói.
Lúc này Đường Yên Nhi mới ngại ngùng lên tiếng: “Thật ra vì Trác đại sư có cách cải thiện kinh mạch để ta tiếp tục tu luyện, còn truyện thu công pháp cho ta. Tam thúc thúc cũng đừng nhìn hắn có tu vi thấp mà khinh thường. Đến cả Hắc Quỷ Hành cũng bị hắn giết đấy, còn nữa, hắn còn là ngũ phẩm luyện dược sư và còn là ngũ phẩm trận sư.” Nàng không hề biết Trác Phàm giết bốn trên trưởng lão Hắc Phong Điện cũng như lúc hắn hạ sát Bát trưởng lão của Dược Thải Đường nên mới lấy Hắc Quỷ Hành ra nói.
Nghe Đường Yên Nhi nói thế Tam trưởng lão mới cười ha hả lên tiếng: “Thật không ngờ Trác tiểu hữu không những trên phương diện luyện đan mà trận pháp cũng có thành tựu không kém. Có điều tu vi như vậy chắc là nhờ vào trận pháp mới thắng được Hắc Quỷ Hành kia mà thôi.”
Đường Thiên Tiếu làm sao không nhận ra ý đồ trong câu nói kia. Tam trưởng lão vốn là một võ si, hắn nói như vậy hoàn toàn không có ý chê bai mà là muốn thử một chút thực lực của Trác Phàm.
Ở bên cạnh Đường Yên Nhi, một thiếu niên nghe vậy cũng gật gù nói: “Đúng vậy, theo ta nghĩ chắc đúng như Tam trưởng lão nói. Hay là để ta thử vài chiêu với Trác Phàm huynh đệ này đi.”
Trác Phàm nhìn sang thấy người đang nói là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi mang y phục màu tím nhạt, mái tóc màu xanh cùng màu với mây trời thả dài xuống tận eo, khuôn mặt tuấn lãng đang nhìn hắn.
“Tam đệ, ngươi nháo đủ chưa.” Đường Yên Nhi vội vàng đưa tay gõ đầu hắn một cái mắng.
“Haha! Thiên Khiếu nói đúng a. Hay là để Trác Phàm tỉ thí với tam công tử một trận đi.” Tam trưởng lão nghe vậy cũng cười ha hả đề nghị.
Đường Thiên Tiếu nghe vậy cũng không nói gì mà chỉ nhìn Trác Phàm. Hắn biết thực lực Trác Phàm thâm sâu khó lường ngay cả Thiên Huyền cảnh còn giết được huống chi con trai hắn chỉ có Đoạn cốt bát trọng mà thôi. Hắn cũng muốn mượn cơ hội này để dạy dỗ con trai mình không được ngông cuồng khinh địch.
Trác Phàm không nhiều lời chỉ mở miệng nói: “Nếu như tam công tử có lòng muốn tỉ thí, Trác Phàm cung kính không bằng tuân lệnh.”
Nói xong, cả đám người đi đến nơi tu giả Đường môn luyện tập. Đó là một khu đất rộng, xung quanh có ghế ngồi, ở giữa còn có một đấu trường rộng lớn. Trác Phàm cùng Đường Thiên Khiếu đồng loạt bước lên chắp tay sau đó Tam trưởng lão ở bên ngoài cười nói: “Trác tiểu hữu, đây là đấu trường của Đường môn chúng ta dùng để tu giả luyện tập đối kháng. Thiên Khiếu và ngươi tỉ võ với nhau đến khi ai rơi khỏi đài hoặc không thể phản kháng thì người đó thua.”
Trác Phàm nghe vật cũng gật đầu nói: “Cứ y như Tam trưởng lão mà làm.”
Sau đó hai người lui ra mép đấu trường, Tam trưởng lão thấy hai người đã chuẩn bị xong liên ra hiệu cho trận tỉ thí bắt đầu.
Đôi mắt của Đường Thiên Khiến nhắm lại sau đó mở ra, một luồng tử quan trong mắt hắn cũng sáng lên. Đôi tay hắn bắt đầu đổi thành màu xanh ngọc nhìn Trác Phàm cười một cái rồi chạy đến tấn công.
“Không ngờ tam công tử vừa mới bắt đầu đã dùng đến Tử Cực Ma Đồng cùng Huyền Ngọc Thủ, chắc là muốn đánh nhanh thắng nhanh.” Một vị trưởng lão như nhìn ra ý đồ của Đường Thiên Khiếu gật đầu nói.
“Nào có dễ ăn như vậy!” Đường Thiên Tiếu nghe vậy cũng chỉ mỉm cười nói.
Ở dưới đài, Trác Phàm nhìn thấy Đường Thiên khiếu đi tới cùng liền xông lên. Hai người đối chưởng với nhau.
“Thân thể thật là cứng quá đi.” Đường Thiên Khiếu lùi về ba bước nghĩ thầm. Hắn thấy Trác Phàm không hề lùi bước nào còn tay của mình thì như muốn vỡ ra. Hắn rất tự tin vào Huyền Ngọc Thủ của mình, võ kỹ này không những giúp tay hắn bách độc bất xâm mà còn cường hóa nó trở nên cứng cáp nhưng lại thất thế dưới một chưởng của Trác Phàm.
Sau đòn đó, Đường Thiên Khiếu không định lấy cứng đối cứng nữa. Trên hai tay xuất hiện sau cái phi đao ném đến. Trác Phàm thấy thế vội vàng nhảy sang một bên khác né tránh. Nào ngờ ngay khi ngắn vừa mới xuất hiện thì một cái ngân châm nhỏ bằng sợi tóc bay đến. Trác Phàm mỉm cười, liền dùng tay không bắt lấy trước con mắt ngạc nhiên của vị tam công tử kia. Ném ngân châm xuống đất, Trác Phàm liền chạy đến phản kích.
Thấy Trác Phàm lao đến, Đường Thiên Khiếu vội vàng lùi ra sau giữ khoảng cách, hai tay liên tục phóng ra ngân châm làm chậm tốc độ của Trác Phàm. Nhưng mỗi khi ngân châm phóng tới, hắn lại thấy thân ảnh đang lao tới kia chợt mờ ảo một chút, ám khí bay xuyên qua người mà không để lại chút thương tổn nào.
Trác Phàm sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ một cách lô hỏa thuần thanh né tránh toàn bộ ám khí rồi áp sát Đường Thiên Khiếu. Khi đến gần, hắn thấy đối phương đưa tay lên dùng sức húc vào tựa như hai cái sừng trâu cũng liền đưa tay bắt lấy. Hai người đổi thành tư thế như đấu vật dùng lực lượng của mình đẩy đối phương lui lại.
Đột nhiên, Đường Thiên Khiếu cúi người xuống, từ sau lưng hắn, một mũi tên bắt ra. Trác Phàm kinh ngạc vội vàng nghiêng đầu qua, dùng răng cắn lấy thân tên đồng thời nhấc chân lên đá thẳng vào mặt của đối phương.
Đường Thiên Tiếu không ngờ Trác Phàm phản ứng nhanh như vậy, hắn vốn nghĩ Trác Phàm nếu tránh được cũng phải nhảy lùi ra sau né tránh nên một cước kia hắn không hề phòng bị liền bị đá bay thẳng ra ngoài đấu trường.
Trác Phàm nhả mũi tên ra trong lòng cảm thán: “Không hỗ là một thế gia chuyên về ám sát, mọi đòn tấn công đều bất ngờ làm đối phương không kịp trở tay.” Nếu không nhờ nguyên thần của hắn đã đạt đến thần chiếu cảnh cường độ thì e rằng những đòn bất ngờ kia khó mà có thể né tránh được.
Đường Thiên Khiếu bay ra khỏi võ đài, trên mặt xuất hiện một vết đỏ. Hắn rất rõ ràng người đứng trên đài kia đã rất nương tay nếu không một cước kia khi chỉ làm hắn rơi khỏi đấu đài mà có thể không còn toàn mạng để đứng lên.
“Trác huynh đệ quả nhiên lợi hại, Đường Thiên Khiếu ta cam bái hạ phong.” Nói xong hắn chắp tay mỉm cười.
Trác Phàm cũng đi xuống võ đài chắp tay đáp lễ nói: “Chỉ là may mắn mà thôi.”
“Ngươi đừng nói như vậy, cái gọi là có thực lực thì không cần khiêm tốn. Ta thua thì là thua.”
Trác phàm nghe thế, trong lòng cũng thầm khen vị tam công tử này một tiếng. Chợt hắn nhìn lên thì thấy đôi mắt long lanh của đối phương đang nhìn mình làm hắn không khỏi lạnh người nghĩ thầm: “Chuyện gì đây, không phải là thích ta đấy chứ? Ta là trai thẳng mà.”
Thấy biểu cảm của mình hình như hơi lố, Đường Thiên Khiếu cười khan một tiếng nói: “Bộ pháp lúc nãy của Trác huynh đệ thật là ảo diệu. Không biết có thể dạy cho ta được không. Nếu tỷ tỷ của ta bái ngươi làm sư phụ thì chắc là ngươi không ngại có thêm một đồ đệ nữa đâu.”
Lúc này, Đường Thiên Tiếu cùng mấy vị trưởng lão cũng đi xuống. Hắn cười ha hả nói: “Ý kiến rất hay, nếu Trác Phàm tiểu hữu đồng ý truyền dạy bộ pháp kia cho Thiên Khiếu thì hay là nhận nó làm đồ đệ đi. Nếu noi gương theo ngươi ta tin rằng thực lực của nó sẽ tăng tiến rất mau.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK