Sáng sớm hôm sau, đoàn xe Trác phàm chậm rãi đi lên Tuyết Thanh Sơn. Nhiệt độ dần dần hạ xuống, hơi thở ra cũng mang theo một làn khói trắng lạnh. Vốn dĩ họ có thể đi ở một con đường khác nhưng những nơi kia đều bị quân của Trung Châu chiếm đóng.
Áo da mặt vào trong cơ thể, Trác Phàm nhìn con đường phía trước ngày một hẹp, sương mù cũng dày lên cản trở tầm mắt của tất cả mọi người.
Con đèo dần hiện ra trước mắt, đường ở đây chỉ vừa đủ một chiếc xe ngựa đi qua, độ rộng còn lại miễn cưỡng bằng một người đứng cạnh. Mọi người đành phải nối đuôi nhau đi tốc độ chậm rãi, thậm chí phải bỏ thêm một vài tảng đá để làm xe hàng nặng hơn ngăn ngừa gió lốc.
“Mọi người cố gắng lên, qua hết con đèo này này chúng ta xem như xong nhiệm vụ, phía trước đã là khu vực của Nam châu rồi.”
Tên tiêu đầu dẫn đầu lớn tiếng nói. Hiện tại một nửa thần chiếu cao thủ đã được phân ra phía sau cùng đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Đi thêm hai canh giờ, hiện tại đám người đã tới nửa con đèo. Nơi đây gió lốc ngày một mạnh hơn, thi thoảng có một hai mảnh băng rơi xuống đều bị một tên thần chiếu cảnh đánh nát tan.
Địa hình ở đây cực kỳ nguy hiểm, phía bên trái bọn họ là vách núi dựng đứng, phía bên phải lại là vực sâu bị che lấp bởi tầng sương mù dày đặt.
Lúc này, trung niên hóa hư cảnh dẫn đầu đôi mắt nheo lại, phía trước xuất hiện một bóng người có thân thể gầy gò, khuôn mặt như ma quỷ, tròng đen đặt biệt lớn nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Trác Phàm từ xa nhìn thấy hắn ta đi lại gần đám cường giả phía trước mở miệng nói: “Phía trước là con đường chết mau trở về còn kịp bảo toàn mạng sống. Nếu cứ đi tiếp chỉ tổ mất mạng oan uổn mà thôi.”
Nói xong, người kia liền đi qua, theo con đường ngược lại với đoàn người mà xuống núi.
Mặc kệ người kia nói thế nào, trung niên kia vẫn không quan tâm tiếp tục đi thẳng. Đột nhiên hai tên thần chiếu cường giả ở cuối cùng hét lên một tiếng, thân thể cứng lại, một người rơi thẳng xuống vực.
Vội vàng cho xe ngừng lại, lão ta phi thân đi đến xem xét. Chỉ thấy người còn lại dường như không thể điều động tu vi hộ thể nhiệt độ xâm nhập mà chết. Ngoài ra không có bất kì vết thương nào khác.
“Gặp ma rồi. Mau trở về thôi! Đường này bị ám rồi.”
Chuyện này quá mức quỷ dị làm đám người phụ trách vận chuyển thấy thế bắt đầu kinh nghi, tâm thần bấn loạn. Có người vì quá sợ hãi mà bỏ xe ngựa chạy trở về.
Trung niên thấy thế lập tức bay đến một chưởng đánh tan xác một tên đang bỏ đi: “Ai tự giác từ bỏ nhiệm vụ đều sẽ có kết cục như thế.”
Giết gà dọa khỉ đã xong, trung niên phân thêm một tên thần chiếu cảnh ở phía sau rồi lần nữa di chuyển.
Không lâu sau, phía trước lại xuất hiện một thân ảnh khác. Mỗi người đều kinh hãi nhìn một màng này bởi vì không ai khác chính là tên vừa mới nói lời cảnh báo kia.
Đi lại gần, thân ảnh kia mở miệng: “Phía trước là con đường chết mau trở về còn kịp bảo toàn mạng sống. Nếu cứ đi tiếp chỉ tổ mất mạng oan uổn mà thôi.”
Nói xong, lần nữa người kia đi xuống núi trước sự kinh hoàng của đám tiêu đầu.
Trác Phàm gặp cảnh này hơi nghi hoặc liền dùng Bạch Quang Thần Đồng xem xét.
Lại một lần nữa, hai tên thần chiếu cảnh đi sau cùng thân thể cứng ngắc ngã xuống. Đôi môi cũng chuyển sang màu tím đậm.
Trung niên kia cho người chôn cất hai cái xác sau đó bồi thêm một người đi phía sau cùng. Thế nhưng tên tu giả kia thà chết cũng nhất quyết không đi phía sau, cuối cùng đích thân vị hóa hư cường giả phải đi ở sau cùng.
Đi được một đoạn nữa, phía trước lại xuất hiện người kia. Dưới Bạch Quang Thần Đồng, hắn thấy người này trên thân có sử dụng ma bảo che dấu tu vi của mình mà lại so với người lúc trước có chỗ không giống, bên trên mi mắt có một cái nốt ruồi còn người lúc trước thì không có.
Lần nữa tiếng nói đầy u ám như quỷ kêu vang lên: “Phía trước là con đường chết mau trở về còn kịp bảo toàn mạng sống. Nếu cứ đi tiếp chỉ tổ mất mạng oan uổn mà thôi.”
“Vị huynh đệ này đợi đã.”
Đến khi người kia đi ngang qua trung niên vội vàng đưa tay chặn lại. Người kia thấy thế liền gạt tay đối phương ra, bàn tay còn lại đưa lên vỗ nhẹ vào vai trái trung niên kia một cái.
Cảm thấy bờ vai tê rần, nguyên lực không thể vận động, tên tiêu đầu kia lập tức biến sắc tay phải vận nguyên lực đánh ra làm người mặt quỷ phải nhảy đi né tránh.
Tào Phi Chiến cùng Tào Phi Thân cũng nhảy ra sau hội hợp với hai người Trác Phàm. Dương Tiêu sau một hồi nghĩ ngợi cùng việc Trác Phàm nói ra sự khác nhau giữa hai người vừa rồi liền vỗ đầu một cái.
“Ta nhớ rồi, kỳ thực bọn hắn có hai người đều là hóa hư cường giả. Ở Trung châu được gọi là “Hắc Bạch Dạ Xoa” bởi vì khuôn mặt xấu như dạ xoa nhưng lại có tu vi cao cường, ít nhất cũng phải hóa ngũ trọng.”
Tào Phi Chiến gật đầu, danh xưng này hắn trong lúc chấp hành nhiệm vụ của tông môn cũng đã nghe qua rất nhiều. “Theo những người còn sống kể lại thì thần hồn của hai người này có thể kết hợp với nhau tạo thành một lĩnh vực thần hồn hồn vây khốn.”
Đúng lúc này, hai tên Thần chiếu cảnh đi sau cùng lại lần nữa hét lên mất mạng. Trung niên kia tấn công một chưởng thất bại lập tức lập tức nhảy lùi ra sau. Vai trái lúc này đã cứng lại, không nghi ngờ gì nữa đây chính là do người kia làm ra.
Hắc Dạ Xoa nhìn hắc cười, nụ cười vô cùng xấu xí nói: “Ta đã cảnh cáo các ngươi không nên đi tiếp vậy mà không chịu nghe lời. Chết ở đây cũng là điều không thể tránh khỏi mà thôi. Đệ đê, mau ra tay.”
Nói xong, Hắc Dạ Xoa liền đưa tay kết ấn, nguyên lực vận hành thúc, một luồng khí màu đen xuất ra hóa thành một cái u linh ở giữa không trung.
“Hóa hư thất trọng?” Dương Tiêu kinh hãi lên tiếng.
Ngay sau đó, phía trước đồng dạng cũng xuất hiện một người tương tự Hắc Dạ Xoa đưa tay kết ấn mở ra thần hồn.
Hai con u linh hóa thành hắc vụ bao phủ toàn bộ đoàn người bên trong kèm theo tiếng cười rùng rợn tựa như ác quỷ ở tận sâu dưới địa ngục.
Trung niên nhân kinh hãi nhìn một màn này cũng vội xuất ra thần hồn, một con chó sói cao mười trượng ngửa mặt lên trời tru một tiếng. Miệng nó hả ra đánh một luồng năng lượng vào kết giới phía trên.
Không có kết quả gì, đòn tấn công kia động vào hắc vụ liền như bị tan biến, thậm chí đám khói đen càng dày đặt hơn. Không khí đã lạnh lại càng hạ xuống.
“Aaaaa!”
Tiếng la ó thảm thiết của đám phu xe cùng những tráng sĩ đi theo vang lên. Một số người thân thể đã cứng ngắt lạnh như băng.
Trước tình thế nguy cấp, Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến ra hiệu Trác Phàm cùng Tào Phi Thần tìm nơi ẩn nấp, cố vận chuyển nguyên lực để bảo vệ bản thân. Chính bản thân hai người họ cũng bắt đầu xuất ra thần hồn của mình.
“A. Không ngờ bên trong còn có cường giả khác.”
Tiếng nói không biết từ đâu của Hắc Bạch Dạ Xoa có chút kinh ngạc vang lên nhưng cũng chỉ dừng lại ở kinh ngạc mà thôi. Dưới tác dụng của Thần Hồn kết hợp, cho dù là hóa hư cửu trọng hay đỉnh phong nếu không có cường đại thần hồn cũng chết không thể nghi ngờ.
Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến tung ra một loạt công kích nhưng kết giới vẫn cứ ở đó, tiếng cười như quỷ linh ngày càng thêm nồng đậm.
“Vô ích thôi, dù các ngươi có mạnh bao nhiêu cũng không làm gì được kết giới hồn của chúng ta.”
Dương Tiêu ở bên trong cười lạnh: “Vậy thì chưa chắc.”
Hắn quay sang nói với Tào Phi Thanh: “Kết giới thần hồn hao tổn rất nhiều nguyên lực chỉ cần có thể kiêng trì một thời gian thì chắc là có thể nhìn ra sơ hở.”
Tào Phi Thanh nghe thế gật đầu, hai tay lần nữa kết ấn đem thần hồn hộ thể, nguyên lực bao bọc xung quanh tránh bị hắc khí ăn mòn đồng thời phân ra một chút để bảo vệ Tào Phi Thần. Tương tự như thế, Dương Tiêu cũng đồng dạng.
Đám người còn lại không may mắn như thế, gần một nữa đoàn người đã phải bỏ mạng, trung niên kia nghe Dương Tiêu nói cũng liền nhảy vào giữa đám người còn sống đem nguyên lực bảo vệ xung quanh.
Tào Phi Thanh cùng Dương Tiêu cũng bắt đầu di chuyển lại gần với tên tiêu đầu kia tạo thành ba tầng lá chắn nguyên lực kiêng trì đỡ lấy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK