Mọi người ở đây ngoại trừ Quỳnh Hoa lâu chủ cùng Bạch Gia Hân ra thì đều là những lâu chủ bị trúng độc lần đó.
Tuy chưa tận mắt nhìn thấy Trác Phàm nhưng theo lời đồn đại cũng biết Trác Phàm có bao nhiêu ghê gớm cho nên lập tức ngậm miệng lại.
Bạch Gia Hân từ đầu tới cuối đều tại trên thân Trác Phàm không rời. Thấy phong thái của đối phương làm nàng bất giác có chút say mê.
Quỳnh Hoa lâu chủ đương nhiên nhìn cũng nhìn ra điều này, chỉ vỗ đầu mình một cái thầm mắng tên đồ đệ này là một cái mê trai. Sau đó nàng bắt đầu kể cho Trác Phàm mọi chuyện xảy ra từ khi hắn rời đi.
Thì ra từ khi hắn rời đi, Đế Vương Phủ lợi dụng việc hắn cùng ba thế gia có quan hệ không tồi liền bắt đầu chèn ép. Mượn danh điều tra cái chết của Hoàng Phi Thanh “vô tình” giết hại một vài cường giả.
Hai tháng trước, đột nhiên ba nhà kia liên kết lại tạo thành liên minh, bất ngờ hướng Minh Nguyệt Lâu, Đường Môn cùng Tinh Vẫn Các tấn công.
Tinh Vẫn Các ở cách đây khá xa còn đỡ, Đường Môn cùng Minh Nguyệt Lâu ngược lại càng thảm.
Đã có bốn vị trưởng lão của Đường Môn vẫn lạc. Ngay cả Đường Yên Nhi đồ đệ của hắn cũng bị bắt lại nhưng không biết vì lí do gì không lâu sau đó liền trở về.
Đường Môn cũng từ đó sóng yên biển lặng nhưng chưa chắc là kết thúc hay chỉ là yên bình trước cơn bão.
Minh Nguyệt Lâu cũng tổn thất mất năm vị lâu chủ. Lần này ngay cả Bạch Minh Nguyệt, tiền nhiệm Tổng lâu chủ hai tháng trước đi ra ngoài cũng bị chặn bắt đi. Bạch Vân Thiên thì đang bế quan nên chưa hề hay biết chuyện gì.
Trác Phàm cầm ngọc giản trên tay đọc lướt qua, nheo mắt một chút cười nói: “Trước mắt các ngươi cứ dựng lên hộ trận trận pháp đi. Ta đi ra ngoài đón người của Minh Nguyệt Lâu trở về.”
Vừa dứt lời, hắn đã không một dấu vết biến mất trước sự kinh ngạc của mọi người. Không một ai biết hắn làm cách nào mà rời đi. Mỗi người đều có cảm giác mình thật sự nhỏ bé khi đứng trước mặt hắn.
Bọn họ cũng không biết Trác Phàm lấy đâu ra tự tin mà dám nói đi đón người về.
Bên trong sảnh nghị sự của Đường Môn, Đường Thiên Tiếu một mặt xám xịt nhìn các trưởng lão đang ngồi đối diện.
“Thật có lỗi với Đường Môn, thân là Môn chủ nhưng lại đánh mất võ kỹ gia truyền. Hôm nay ta, Đường Thiên Tiếu, xin thề sẽ cùng với cái liên minh kia không chết không thôi. Nhất định phải đòi lại Kinh Lôi Chỉ.”
Ở phía đối diện, một vị lão giả đầu tóc bạc phơ nghe thấy Môn chủ nói lời này liền thở dài nói: “Cũng không trách được ngươi. Ai bảo bọn người kia quá giảo hoạt, bắt lấy Yên Nhi làm con tin trao đổi.”
“Đại trưởng lão đừng nói như vậy. Ta trước sau vẫn cảm thấy điều này là do ta làm sai. Trách nhiệm này phải tự mình gánh vác.”
“Gánh vác? Ngươi định gánh vác như thế nào? Bây giờ thế lực Đường Môn trên phạm vi lớn bị giảm. Bốn tên trưởng lão vẫn lạc. Mặc dù ngươi của liên minh cũng chết không ít nhưng chung quy vẫn là hơn chúng ta.”
Đường Thiên Tiếu trầm mặc, hắn đương nhiên cũng nhìn ra thế trận không có lợi cho mình.
“Nếu như ta có cách thì sao?”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa một tên nam nử trẻ tuổi bất ngờ xuất hiện rồi từ từ đi vào bên trong để lộ khuôn mặt của Trác Phàm.
“Ngươi là ai? Dám xông vào nơi này?”
Một vị trưởng lão lập tức đứng dậy muốn nhanh chóng xử lí Trác Phàm, những người khác cũng theo đó mà động.
Việc để một ngoại nhân không một tiếng động đi vào thì phải là một nhân vật lợi hại thế nào mọi người đều biết.
Đường Thiên Tiếu vội vàng ngăn cản mọi người đang muốn hội đồng Trác Phàm nhưng dường như không ai nghe thấy mà vẫn cứ tiếp tục xông đến.
Trác Phàm không nói không rằng đột nhiên biến mất ở đó rồi xuất hiện ngay bên cạnh Môn chủ làm cả đám kinh hãi nhao nhao muốn nhào đến cứu trợ.
“Tất cả dừng tay.”
Đưa tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lần nữa, Đường Thiên Tiếu mở miệng nói.
“Giới thiệu với các vị trưởng lão, đây là Trác Phàm. Hắn là bằng hữu của ta cũng là sư phụ của Yên Nhi nên không phải là người ngoài.”
“Trác Phàm?”
Đại trưởng lão nhìn Trác Phàm từ trên xuống dưới một lần âm thầm đánh giá một hồi vẫn không nhìn ra tên này lợi hại như thế nào.
Lão cũng nghe được những lời đồn đãi từ khi xuất quan cũng rất hiếu kỳ trước người thanh niên này.
Có điều lần này gặp lại, nhìn thấy tu vi đối phương không khỏi làm lão có chút thất vọng. Nhưng rồi thấy thần thông Trác Phàm vừa thi triển liền làm đại trưởng lão thoáng chốc có suy nghĩ khác. Người này thâm sâu khó lường.
Sau khi mọi người an ổn, Đường Thiên Tiếu quay lại nhìn Trác Phàm, đôi mắt có phần khó tin nói.
“Trác tiểu hữu, ngươi đã đi đâu một thời gian này. Ta cho người tìm nhiều nơi nhưng đều không có tung tích. Cứ tưởng là ngươi đã bị bắt đi rồi. Nhưng sao cuối cùng lại trở về đây?”
Trác Phàm nói: “Việc này trước tiên hãy nói. Ta có việc cần nhờ Đường Môn trợ giúp.”
“Trợ giúp? Hiện tại chúng ta còn đang không lo nổi mình, trợ giúp ngươi như thế nào?”
Một tên trưởng lão mở miệng nói.
Đường Thiên Tiếu có chút xấu hổ nhìn Trác Phàm. Không phải người kia nhỏ mọn mà bởi vì hiện tại Đường Môn của hắn đang bị liên minh áp lực cho nên điều này là không thể tránh khỏi.
Trác Phàm cũng hiểu được điều này, hắn nói tiếp: “Ta chỉ muốn mượn một người để đưa tin mà thôi. Việc này chắc cũng không khó khăn gì lắm. Huống hồ việc này đối với các ngươi không những không hại mà còn có lợi.”
Đại trưởng lão im lặng lúc này mới lên tiếng: “Trác tiểu hữu nói vậy là có ý gì? Không hại mà còn có lơi? Trên đời này làm gì có bánh ngon rơi xuống như vậy?”
“Đây là đại trưởng lão của Đường Môn chúng ta.”
Đường Thiên Tiếu sợ Trác Phàm đắc tội cho nên vội vàng mở miệng giới thiệu.
“Hóa ra là đại trưởng lão, lời nói này cũng không sai. Ngươi cũng thấy bây giờ đường môn đang rơi vào đường cùng, thế lực hai bên chênh lệch quá lớn. Nhưng nếu như các ngươi cũng liên minh với hai nhà kia thì thế nào?”
Lời này nói ra mọi người đều trầm ngâm. Không phải họ không nghĩ đến điều này mà là giữa Đường Môn, Minh Nguyệt Lâu cùng Tinh Vẫn Các đều không thể liên lạc với nhau.
Nguyên nhân chính là liên minh kia liền chặn tất cả mọi đường thông tin của ba nhà. Chỉ cần có người đi ra ngoài đều bị bọn chúng xử lý.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, Trác Phàm cũng đoán trước được điều này nên lại tiếp tục mở miệng.
“Vài ngày trước ta có đến Minh Nguyệt Lâu tình cơ nghe ngóng được Bạch Minh Nguyệt bị người của Liên minh bắt giữ.”
“Cái gì? Đến Tiền nhiệm tổng lâu chủ cũng bị bắt?”
Đại trưởng lão bất ngờ, vị lâu chủ kia hắn không phải không biết. Năm xưa lão từng có ý theo đuổi nàng nhưng cuối cùng lại không thành công.
Nàng và hắn tu vi đều là Thiên Huyền đỉnh phong cho nên cực kỳ hiểu rõ thực lực đối phương cho nên bất ngờ trước tin này của Trác Phàm.
“Đúng vậy. Mục đích của ta lần này chính là cho người đưa tin đến đó yêu cầu thả người ra.”
“Ngươi nói dễ như vậy?”
Một tên trưởng lão hừ một tiếng nói.
“Lần trước Đường Tiểu thư bị bắt lại được thả đi e rằng các người đã dùng thứ gì đó trao đổi đúng không?”
“Ý của ngươi là muốn dùng phần thưởng quán quân kia trao đổi?”
Đường Thiên Tiếu lúc này bừng tỉnh la lớn. Hắn xém quên Trác Phàm là quán quân đan hội và đang cầm hai món công pháp tổ huấn cùng bồ đề tu căn.
“Chỉ cần các người cho người đi truyền tin ra ngoài thì sẽ cứu được người của Minh Nguyệt Lâu. Nếu bọn họ thả ra, các ngươi chính là ân nhân của bọn họ. Thử nghĩ xem như vậy vừa nhận được cái ân còn có cách để liên lạc.”
“Việc này không hề sai. Nhưng mà người của chúng ta vừa ra khỏi liền bị giết. Ai có đủ bản lãnh để đi ra ngoài truyền tin cơ chứ.”
Đường Thiên Tiếu nhăn mặt trầm ngâm.
“Chính vì vậy ta mới cần một thiên huyền cao thủ truyền tin.”
Trác Phàm mỉm cười trả lời.
Những người khác nghe thế đều kinh hãi. Ai dám lại tình nguyện đi ra ngoài cơ chứ. Đây là thập tử nhất sinh a. Vừa ra ngoài liền bị truy sát, đừng nói là truyền tin, đi được nửa được còn không biết sống nói hay khong?
“Trác tiểu hữu, thiên huyền cường giả của Đường Môn không phải là nhiều, đều là cấp bậc trưởng lão. Việc này e rằng không ai nguyện ý đi.”
Đại trưởng lão mở miệng lên tiếng.
“Đại trưởng lão không cần nhọc lòng suy nghĩ. Ta đã có lựa chọn hoàn mỹ rồi.”
Nói xong Trác Phàm nở một nụ cười thâm thúy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK