Trác Phàm ở lại Huyết Vân Sơn cùng Thanh Lân ở bên cạnh Bạch Vân Vân vài ngày sau đó cáo biệt rời đi.
Đã hơn một năm kể từ lần gặp Dương chấp sự kia, theo Trác Phàm nghĩ có thể vài tháng nữa là hắn gặp lại. Cuộc hành trình đi Nam châu từ đó cũng sẽ bắt đầu.
Chính vì thế hắn muốn ổn định tình hình ở Thiên Vũ đế quốc trước cho nên mới giao đồ vật kia cho Đế Vương Phủ.
Hơn một tháng sau, Trác Phàm đã về đến Thiên Ma Tông.
Ngày hôm sau, Trác Phàm mở cửa ra, đập vào mắt hắn chính là Triệu Nguyên Chỉ.
Hôm nay nàng không cải nam trang nữa mà mặc một bộ trang phục màu trắng thuần khiết, trên tóc còn đặt biệt thắt lại, một chiếc trâm ngọc cẩn thận cài lên trên đó nhìn thế nào cũng ra một mỹ nhân.
“Ai da. Hôm nay ngươi ăn bận thế này, định đi lừa trai hay sao?”
Trác Phàm nhìn thấy bộ dạng kia không khỏi mở miệng trêu một tiếng. Cũng rất lâu rồi chưa thấy Triệu Nguyên Chỉ, không có nàng làm phiền, hắn tuy có chút bực mình nhưng chung quy lại vẫn rất thoải mái.
“Ngươi mới đi lừa trai đó.”
Triệu Nguyên Chỉ xấu hổ quát lên, khuôn mặt của nàng bất giác đỏ lên tới tận mang tai.
Ngày hôm qua nghe được tin tức Trác Phàm trở về, nàng liền nhảy cẩn lên vội vội vàng vàng muốn đến gặp hắn ngay. Nhưng rồi suy đi nghĩ lại rốt cuộc vẫn là hôm nay đến.
“A! Ngươi vậy mà đột phá.”
Đang muốn tìm chuyện khác để nói đột nhiên nàng chú ý đến tu vi của Trác Phàm kinh ngạc la lên.
“Vừa hay đôt phá mà thôi.”
Trác Phàm cười cười trả lời.
“Ha ha. Triệu sư muội ở đây sao? A, Trác sư đệ cũng về rồi sao.”
Đúng lúc này, Chu Trọng từ bên ngoài cười ha hả chạy vào trong. Trác Phàm có chút ngạc nhiên nhìn qua Triệu Nguyên Chỉ.
Theo trí nhớ của hắn trước đây Chu sư huynh này không hề biết Triệu Nguyên Chỉ là nữ cải nam trang.
“Chào Chu sư huynh. Ngươi hôm nay đến đây hẳn là đến tìm nàng đi, tình cơ gặp ta nên chào có đúng không.”
Gãi đầu cười gượng một chút, Chu Trọng cũng không có ý giải thích.
Sau khi nghe Triệu Nguyên Chỉ giải thích hắn mới rõ tường tận. Thì ra vài tháng trước Chu Nhược Hy theo đuổi “Triệu Nguyên” không thôi.
Gần như ngày ngày đều đến tìm Triệu Nguyên Chỉ. Hôm Hoàng cơ phủ tỉ thí với đệ tử Huyền cơ phủ, Chu Nhược Hy cũng tìm đến cỗ vũ cho nàng.
Bất lực, Triệu Nguyên Chỉ đành phải để lộ thân phận nữ nhi của mình. Nào ngờ từ đó càng rắc rối hơn.
Nàng xinh đẹp như vậy, đám nam nhân kia làm sao mà không bị say đấm. Điển hình nhất chính là Chu Trọng, từ lần đó trở về hắn không ngừng mê luyến nàng. Thậm chí còn công khai theo đuổi.
Có điều Triệu Nguyên Chỉ từ đầu chí cuối vẫn chỉ xem Chu Trọng như bằng hữu nên nói rõ ra điều này.
Tuy vẫn không từ bỏ ý định tán tỉnh nàng nhưng Chu Trọng cũng tiết chế lại chỉ thỉnh thoảng ghé thăm mà thôi.
Sau khi Trác Phàm biết rõ mọi việc, Chu Trọng gãi đầu cười cười nói: “Hôm nay ta đến để rủ Triệu sư muội sang Huyền cơ phủ một chuyến. Vừa hay tháng trước ta đột phá thiên huyền cảnh, hôm nay có trận luận bàn với Địa cơ phủ nên muốn thử sức. Nếu Trác sư đệ cũng ở đây hay là đi luôn đi.”
Trác Phàm mới trở về cũng không có việc gì nên chấp thuận ngay. Triệu Nguyên Chỉ thấy thế cũng đồng ý đi.
Dọc đường ba người ghé qua gặp quản sự, Trác Phàm trước đó đã thông tri việc mất đi lệnh bài. Bởi vì độ quan trọng của nó nên hắn bị trừ mất một nửa tài nguyên.
Đối với việc này Trác Phàm cũng không quan trọng lắm, dù sao đối với hắn cho dù Thiên Ma Tông cắt đi tài nguyên tu luyện thì cũng chả có việc gì.
“Nói tới lệnh bài mới nhớ, Trác Phàm, lúc ngươi rời đi không lâu có người tìm thấy lệnh bài của Trần Hạo Đông ở sườn đông Ma Thiên Sơn. Thì ra là hắn ta không nghe lệnh cấm của tông chủ mà đến đó nên bị người bế quan giết chết.”
Đang đi trên đường, Chu Trọng đột nhiên lên tiếng. Chính vì Trần Hạo Đông mà hắn bị Trần Hạo Nam đã thương nên có phần oán trách kể lại.
Trác Phàm cũng chỉ gật gù qua loa. Sau khi xuất quan, Trác Phàm nghe được mọi người nói về lệnh cấm kia liền đã có dự định làm vậy.
Trước khi rời đi, hắn đã bí mật đem lệnh bài ném ở một chỗ nào đó ở gần động phủ. Lần này nghe Chu Trọng kể lại hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Ba người Trác Phàm nhanh chóng đến đấu trường đài. Ở đây hôm nay rất nhộn nhịp, trận tỉ thí đã diễn ra từ trước đó rất lâu. Không thể không nói nhờ vào việc luận bàn thường xuyên làm đám đệ tử đều có tiến triển rất tốt.
Vừa bước vào trong, Trác Phàm còn chưa kịp nhìn ngắm xung quanh thì một bóng người ngang qua mặt hắn.
“Đệ đệ!”
Trác Phàm còn chưa kịp nhìn kỹ là ai thì Chu Trọng bên cạnh đã kinh ngạc la lên.
Nhìn cảnh tượng này làm hắn có chút buồn cười, dường như lần nào gặp Chu Nguyên thì đều nhìn thấy cảnh quen thuộc này.
Có điều hôm nay sự việc nghiêm trọng hơn, cánh tay phải cùng phần ngực đều bị đánh vỡ vụn. Chu Nguyên đau đớn phun ra một ngụm máu tươi còn có lẫn nội tạng trong đó.
Rất rõ ràng hắn đã bị trọng thương rất nặng e rằng dù có lành lại cũng khó mà khôi phục như trước, tu vi sau này của hắn sẽ không tăng tiến được bao nhiêu nữa.
“Là ai?”
Chu Trọng ôm lấy đệ đệ trong tay gào thét sau đó nhìn lên phía trên đấu đài.
Một hán tử lực lưỡng đang khoanh tay nhìn xuống, một bên miệng nhếch lên khinh thường nhìn xuống phía dưới.
“La Thống, sao ngươi lại làm...”
Một tên đệ tử mở miệng lên tiếng lại bị người tên đài nhìn một cái liền lập ngậm miệng lại.
Chu Trọng không nói một lời chỉ đem đệ đệ mình nhờ Trác Phàm chiếu cố một chút còn hắn thì tự mình phi lên đấu đài.
“La Thống, ta Chu Trọng, hôm nay muốn khiêu chiến với ngươi.”
Trác Phàm nhìn La Trọng một chút. Người này đạt đến thần chiếu cảnh đã lâu so với Chu Trọng mới vừa đột phá thì hắn đã là tam trọng cường giả.
Dựa theo vết thương mà Chu Nguyên gánh phải thì hẳn là một luyện thể tu giả giống như Chu Trọng.
Triệu Nguyên Chỉ cũng biết rõ vị Chu sư huynh này không thể nào là đối thủ của La Thống kia bèn muốn nhảy lên.
Đúng lúc này, Trác Phàm đột nhiên kéo tay nàng lại lắc đầu.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Triệu Nguyên Chỉ lo lắng hỏi. Mặc dù con người Chu Trọng có chút thô lỗ nhưng nhìn chung vẫn là một hảo hán đáng để giao hảo.
Nàng từ lâu đã xem vị Chu sư huynh này là một bằng hữu cho nên nhìn thấy hắn đang tự đâm đầu vào chỗ chết liền muốn trợ giúp.
“Ngươi muốn giúp thì cũng phải xem lại thực lực của mình đi.”
Trác Phàm nhỏ giọng nói. Hắn hiểu tính khí của vị tiểu thư này, chỉ cần thấy bất bình liền lao ra mà không cần suy nghĩ.
Tuy là Triệu Nguyên Chỉ cũng có thần thông của Thần Chiếu Cảnh nhưng suy cho cùng nàng vẫn không có công pháp thượng cấp như Trác Phàm cho nên xét về nguyên lực cùng nguyên thần vẫn chưa thể khiêu chiến vượt cấp được.
Triệu nguyên Chỉ còn muốn cãi thì Trác Phàm đã nhảy lên trên đấu đài trước sự ngạc nhiên của mọi người.
“Chu sư huynh, đệ đệ ngươi là bằng hữu tốt của ta. Hắn bị thương nặng như vậy ta rất tức giận cho nên có thể nhường ta khiêu chiến vị sư huynh này hay không?”
Chu Trọng nghe vậy kinh hãi vội vàng chạy đến nói nhỏ: “Trác Phàm ngươi làm gì vậy, mau đi xuống đi. Tuy ta đánh không lại hắn nhưng có sáu bảy phần làm hắn bị trọng thương đấy.”
Trác Phàm nghe thế xùy cười cũng nhỏ giọng trả lời: “Đừng quên huynh không đánh lại ta. Cứ yên tâm, ta đang muốn giãn gân cốt.”
Nói xong hắn đẩy Chu Trọng sang một bên tiến lại gần đối mặt với La Thống.
Ở phía dưới đấu đài, Chu Nhược Hy cũng bị một màn này chú ý. Đôi mắt đẹp nhìn lên nam tử đứng đối diện với La Thống thầm nghĩ: “Vị sư đệ này thật đẹp trai a.”
“Ta tưởng là ai, một tên vừa mới đột phá đến Thiên Huyền nhất trọng. Mau trở về Hoàng cơ phủ chơi với đám phế vật ở đó đi. Đừng ở đây làm tốn thời gian của lão tử.”
La Thống nhìn lệnh bài ở bên hông Trác Phàm lớn tiếng khinh thường nói.
“Đối với ta mà nói, so với bọn họ thì ngươi cũng là phế vật không khác gì đâu.”
Không như La Thống suy nghĩ, Trác Phàm không hề kinh sợ mà xùy cười.
“Muốn chết?”
Vừa dứt lời, sát khí từ trong người La Thống toát ra. Khí tức Thần chiếu tam trọng không hề che dấu tuôn ra bên ngoài.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK