Minh Nguyệt Lâu
“Cái tên Trác Phàm này thật là. Đã giờ khắc nào rồi còn không có ở Thiên Ma Tông lại còn chỉ đưa một cái ngọc giản như vậy.” Tiếng nói của Thái Sử Khanh vang lên, giọng có chút bất mãn.
“Ta thấy Trác Phàm là người có mưu lược, hẳn là phải có huyền cơ nào đó ở bên trong.” Bạch Minh Nguyệt mở miệng nói.
Từ khi thuộc hạ của Đường Thiên Tiếu trở về đưa cho một cuốn ngọc giản yêu cầu bọn họ trước mắt thu quân về Minh Nguyệt Lâu đồng thời chiến lấy Huyết Vân Sơn đã làm cho vị Các chủ Tinh Vẫn Các này vô cùng khó hiểu.
Ông phải rời bỏ Phong Lôi Trấn đem toàn bộ quân đội rời đi đến nơi này. Bên kia Đường Thiên Tiếu cũng đồng dạng như vậy. Có rất nhiều trưởng lão sau khi nghe được lời này liền lập tức phản đối, nếu không nhờ Đại trưởng lão ra mặt e rằng gần một nữa đã không chịu đi.
Ngược lại là Bạch Minh Nguyệt rất hài lòng với quyết định này của Trác Phàm. Sau khi hai nhà kia hợp lại, lãnh thổ của Minh Nguyệt Lâu ngày một mở rộng. Phía bên Dược Thải Đường lúc này cũng đã hoàn toàn bị bọn họ chiếm đóng. Liên Minh ba thế gia bên kia cũng đã lùi về Vạn Xà Cốc.
Suy nghĩ của nàng đương nhiên hai vị gia chủ còn lại đều biết. Ba người đều cho rằng Trác Phàm vì có quan hệ gì đó với Bạch Vân Vân tổng lâu chủ đã mất tích mấy năm nay cho nên đặc biệt lưu tâm đến Minh Nguyệt Lâu.
Đường Yên Nhi cùng Thái Thanh Vân phải cùng nhau khuyên bảo nói rằng hiện tại ba nhà đang ở chung một con thuyền, nếu còn nghi ngờ lẫn nhau thì khó mà tồn tại cho nên hai người mới chịu làm theo ngọc giản. Dù sao Trác Phàm vẫn là người có cái nhìn tốt nhất trong số bọn họ.
Thế nhưng kể từ ngày cứu lấy đám người của Bạch Minh Nguyệt, Trác Phàm lại không hề xuất hiện thêm lần nào. Thậm chí phía bên liên minh ba thế gia của Vạn Xà Cốc đã bắt đầu có hành động chuẩn bị lăm le chiếm lại khu vực Dược Thải Đường.
Trong ngọc giản, Trác Phàm chỉ căn dặn phải cố gắng giữ lấy bằng được khu vực Huyết Vân Sơn cho nên cứ vài ba bữa lại xảy ra một hồi tử chiến thủ thành.
“Nếu cứ tiếp tục ở thế bị động, e rằng chúng ta đường nào cũng sẽ bị toàn quân tan vỡ. Chi bằng ra ngoài liều chết một phen cho oanh oanh liệt liệt dù sao không sớm thì muộn cũng chết mà thôi.”
Thái Sử Khanh lời lẽ hùng hồn nói. Thế nhưng lúc này, Đường Thiên Tiếu lại ra tay cản trở.
“Ta không biết ngươi thế nào, nhưng bản thân ta lại có mấy phần tin tưởng Trác Phàm. Hắn trước nay chưa bao giờ làm ta thất vọng, những yêu cầu chế tạo thật nhiều cơ quan ám khí trong Đường Môn ta đều đã chuẩn bị xong, đợi khi Trác Phàm trở về là có thể sử dụng.”
“Thôi đi. Đường Môn ngươi giàu đến thế sao? Nếu không phải Tinh Vẫn Các chúng ta hỗ trợ thiết khoáng thì đến bao giờ mới có đủ số lượng. Bao gồm cả số linh thảo chế tạo đan dược của Minh Nguyệt Lâu cũng là chúng ta bỏ tiền ra thu thập đấy.”
Bạch Minh Nguyệt thấy Thái Sử Khanh lôi mình vào cũng tức giận lên tiếng: “Các chủ, chúng ta bây giờ đã leo lên lưng hổ, ngươi nói lời này thì có ích gì? Lại nói Tinh Vẫn Các là cái thương hội giàu nhất trong các thế gia, các ngươi bỏ của chúng ta bỏ công hoàn toàn công bằng.”
“Các vị chỉ cần làm hết mọi chuyện xong xuôi là được. Việc kế tiếp cứ để cho ta lo liệu đi.”
Trong lúc ba người đang ầm ầm cãi nhau, đột nhiên trong phòng xuất hiện thêm ba đạo thân ảnh. Một người là thanh niên tuấn tú đúng là Trác Phàm, hai người còn lại đều đeo mặt nạ, trong đó có một tu giả bị rỗng ống tay áo trái chính là huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa.
“Trác Phàm!”
Ba người nghe thấy liền giật mình kinh hãi quên cả lúc trước mình cãi nhau đồng thanh hô lớn tên Trác Phàm. Mắt bọn họ đều trở nên sáng ngời như gặp phải cứu tinh.
“Trác tiểu hữu, ngươi thời gian qua đã đi đâu? A. Tu vi của ngươi vậy mà thần chiếu cảnh?”
Đường Thiên Tiếu đang tính mở miệng trách móc một chút đột nhiên đôi mắt co rụt lại khi nhìn khí tức phát ra từ Trác Phàm. Mới có mấy năm không gặp, thiếu niên đoán cốt cảnh ngày đó bây giờ đã vượt qua lão già như hắn trở thành một cường giả thần chiếu chân chính rồi.
Hai người còn lại cũng rất kinh nghi trong lòng thầm hô Trác Phàm một tiếng quái vật. Lúc này bọn họ mới chú ý đến hai người ở phía sau lưng Trác Phàm. Hắc Bạch Dạ Xoa lúc này khí tức ngưng mà không phát rõ ràng là bị chiếc mặt nạ kia che giấu tu vi.
“Hai vị này là?” Bạch Minh Nguyệt đưa ánh mắt nhìn Trác Phàm lộ vẻ hỏi han.
“Giới thiệu với mọi người, bọn họ là huynh đệ của ta. Các vị cứ gọi là Hắc Lão cùng Bạch Lão đi.”
Ba người nghe vậy liền đưa tay ôm quyền. Bọn họ tuy không biết tu vi của đối phương nhưng nếu đi theo Trác Phàm thì hẳn cũng là cao thủ bởi vì lọt vào mắt của vị thanh niên này cũng không có mấy người.
“Đúng rồi, Trác Phàm, ngươi bảo chúng ta từ bỏ Tinh Vẫn Các cùng Đường Môn để xác nhập vào Minh Nguyệt Lâu là có ý gì?” Thái Sử Khanh đột nhiên nhớ ra vấn đề vội vàng đi đến hỏi.
“Đúng đó, ta cũng đang thắc mắc điều này.” Đường Thiên Tiếu cũng lên tiếng đẩy theo.
Trác Phàm không vội giải thích mà bước tới ngồi xuống, rót một tách trà bảo ba người ngồi xuống. Hắc Bạch Dạ Xoa cũng đi tới đứng sau lưng Trác Phàm im lặng không nói tiếng nào.
Ba người ngồi xuống, ánh mắt liên tục hiện lên kỳ quang, hai tên tu giả kia biểu hiện rõ ràng là thuộc hạ của Trác Phàm, thật không biết thanh niên này làm cách nào để thu phục bọn họ như vậy.
Thấy ba người đều đã ngồi xong, Trác Phàm ho ho thu hút sự chú ý sau đó lên tiếng: “Các vị bây giờ cảm thấy thực lực của liên mình ba nhà mình với ba nhà bên của Hắc Phong Điện như thế nào?”
Thái Sử Khanh chưa hiểu hiểu lắm ý câu hỏi của Trác Phàm bèn nói: “Không phải là chúng ta nhỉnh hơn một chút hay sao? Trưởng lão chúng ta nhiều hơn bọn hắn.”
Đường Thiên Tiếu lúc này mới phản đối: “Các chủ nói vậy là không đúng. Trong chiến tranh thì thực lực của cá nhân không đủ để tượng trưng điều gì. Cho nên xét về quân số hẳn chúng ta cân bằng với nhau đi.”
Bạch Minh Nguyệt thì không hề có ý kiến gì, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Trác Phàm thầm nghĩ: “Nếu như Minh Nguyệt Lâu ta có một người tài giỏi như vậy làm rễ thì thật là quá tốt.”
Trác Phàm thấy ánh mắt có phần kỳ lạ của Bạch Minh Nguyệt bèn ho khan vài tiếng nói: “Bạch lâu chủ, trên mặt ta có dính gì sao?”
“Ách! Không có người đừng hiểu lầm.” Bạch Minh Nguyệt bối rối nói.
Trác Phàm cũng không để ý liền vào chủ đề chính.
“Với mắt nhìn của hai liên minh thì đúng như các vị nói. Nhưng nếu ta đứng ở vị trí của hoàng thất hay Đế Vương Phủ thì thế nào các vị có biết hay không?”
Trác Phàm hơi dừng lại một chút đợi mọi người động não sau đó mới nhả ra từng chữ: “Chính là Hai! Con! Chốt! Thí!”
“Trác Phàm, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Thái Sử Khanh lúc này không chịu được nữa quát lớn. Tinh Vẫn Các bọn hắn chính là một trong bát thế gia địa vị chỉ thua hoàng thất, việc bảo bọn hắn là tốt thí cho người khác làm sao có thể chịu được.
Bạch Minh Nguyệt tuy không hiểu lời nói của Trác Phàm có ý gì nhưng cũng đồng dạng có chung ý nghĩ như Thái Sử Khanh.
Chỉ có Đường Thiên Tiếu cùng hạnh sự với Trác Phàm có hơi hiểu về con người của hắn một ít bèn cản trở Thái Sử Khanh lại rồi nói: “Trác tiểu hữu. Ngươi có thể nói rõ hơn hay không?”
Hắc Bạch Song Sát ngay khi thấy Thái Sử Khanh động liền muốn tiến lên nhưng chợt thấy cánh tay của Trác Phàm bèn đứng yên tại chỗ. Bọn hắn bên dưới mặt nạ đều có phần khinh thường ba người này. Trác Phàm là nhân vật thế nào hai người rất rõ, chỉ cần vị thanh niên này nhấc tay cũng đủ làm ba người chết trong nháy mắt.
Trác Phàm bình tĩnh lấy một tấm bản đồ chỉ vào nói.
“Các vị hãy nhìn xem. Lấy Huyết Vân Sơn làm trung tâm. Đây là vị trí hiện tại của chúng ta. Phía tây chính là Vạn Xà Cốc nơi liên minh ba nhà trấn giữ. Ở Tây Nam là Đế Vương Phủ, Tây Bắc là Chấn Thiên Sơn. Hai nhà Hắc Phong Điện cùng Tinh Vẫn Các thì ở phía đông nam, còn về phía Hoàng thất thì ở hướng Đông Bắc.”
“Chuyện này chúng ta đều thấy rất rõ.” Thái Sử Khanh nói.
“Không hẳn là rõ đâu? Các chủ, ngươi có biết tại sao liên minh bên kia không tập trung ở Hắc Phong Điện mà phải chạy đến Vạn Xà Cốc hay không? Chính vì nơi đó gần Đế Vương Phủ và ở xa nơi Hoàng thành.”
“Ta hiểu rồi. Chính vì ở Vạn Xà Cốc cho nên bọn họ có thể tùy thời nhận lệnh của Đế Vương Phủ mà hành sự. Hoàng đế bên kia muốn can thiệp cũng sẽ mất một ít thời gian.” Bạch Minh Nguyệt nói.
“Thế nhưng vẫn còn có Chấn Thiên Sơn ở phía bên kia?” Đường Thiên Tiếu nói.
“Đúng là có Chấn Thiên Sơn trấn thủ phía Tây Bắc nhưng nếu như Đế Vương Phủ có thực lực mạnh hơn bọn họ thì sao?” Trác Phàm đôi mắt lé lên tinh quang nói.
“Chuyện này không thể nào. Nội tình của Chấn Thiên Sơn chắc chắn không thua gì Đế Vương Phủ.” Thái Sử Khanh không đồng ý nói.
“Đó là trước kia. Mọi người đừng quên ba năm trước ta đã làm gì?”
Nghe Trác Phàm nói vậy, ba người đồng thời cả kinh. Thái Sử Từ lúc này mới hiểu ra điều này có ý nghĩa thế nào vội nói: “Trác Phàm, vậy hiện tại phải làm thế nào? Ba nhà chúng ta đều tùy ngươi chỉ đạo.”
Nói xong ánh mắt của ông đảo qua hai người còn lại. Bạch Minh Nguyệt cùng Đường Thiên Tiếu nghe vậy cũng là khẽ gật đầu biểu lộ đồng ý.
“Nếu như các vị không có ý kiến thì hãy làm như thế này.”
Trác Phàm bắt đầu chỉ vào bảo đồ nói ra kế hoạch từng chút một. Ba người lúc đầu nhưng sau đó đôi mắt đều hiện lên một vẻ mê man. Dường như những lời Trác Phàm nói ra lúc sau là một ngôn ngữ khác vậy.
“Các vị chỉ cần làm theo ta sở liệu, chuyện còn lại ta sẽ tự có cách.” Nói xong Trác Phàm liền đứng dậy đi ra ngoài, Hắc Bạch Dạ Xoa cũng theo sát phía sau hắn.
Đợi cho ba người đi ra bên ngoài, Thái Sử Khanh mới lên tiếng: “Hai vị thấy Trác Phàm làm như vậy là có dụng ý gì?”
Hai vị gia chủ kia cũng là lắc đầu cười khổ tỏ vẻ không biết. Cuối cùng thì bắt đầu chia ra phân nhiệm vụ cho thuộc hạ của mình.
Trác Phàm sau khi ra khỏi cửa liền không biết đi đâu nên theo trí nhớ dạo một vòng, dù sao bây giờ hắn cũng đã xong chuyện chỉ đợi tới bước tiếp theo mà thôi. Hắc Bạch Dạ Xoa cũng ở phía sau theo sát Trác Phàm không rời.
Đi qua một tòa lâu lớn, Trác Phàm đột nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc liền phất tay lên cho hai người theo sau dừng lại còn chính mình thì tiến tới mở lời: “Các vị, đã lâu không gặp!”
“Trác Phàm!”
“Sư phụ!”
Đứng ở đằng đó là đám người của Thái Thanh Vân cùng Đường Yên Nhi, còn có cả Bạch Gia Hân cùng một vài người khác.
Nhìn người thanh niên kia tiến tới, Trác Thùy Vân vốn đang cười nói với Thái Thanh Vân hơi mất tự nhiên. Chính Trác Phàm cũng nhận ra được điều này. Nói về huyết thống thì nàng là biểu muội của hắn, còn về quan hệ thì hẳn Trác Phàm là kẻ thù giết phụ thân của Trác Thùy Vân.
“Thì ra vị này là Trác Phàm bằng hữu của Thanh Vân.”
Một tên thanh niên tuấn tú có khuôn mặt có phần giống Thái Thanh Vân nhưng khí chất nghiêm nghị nhìn Trác Phàm một chút rồi liên tiếng.
“Trác Phàm. Giới thiệu với ngươi đây là ca ca của ta, Thái Thanh Thiên.” Thái Thanh Vân bước đến giới thiệu.
Đường Yên Nhi bên này cũng tiến lên cầm lấy cánh tay của Trác Phàm chỉ về một người khác có khí chất điềm đạm, khí tức được thu liễm vào bên trong cơ thể dường như rất tự nhiên sau đó cười nói: “Sư phụ, còn đây là Đại ca của ta, Đường Hạo Nhiên”
“Hóa ra là hai vị đại công tử của hai nhà.” Trác Phàm nghe vậy cũng ôm quyền mở lời chào.
Mọi người lâu ngày gặp nhau liền không thiếu chuyện để tâm sự, mãi đến tận chiều Trác Phàm mới cáo từ rời đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK