Thấy Trác Phàm rơi theo hình vòng cung rơi xuống đất triệt để ngất đi, Thanh Viêm Hỏa Phương nở một nụ cười khả ái, phủi phủi tay như phủi bụi sau đó đưa tay đóng cửa nhà lại.
Nơi Trác Phàm ngất đi xuất hiện một đám Lam Hải Mị Ảnh Điểu bay đến, đôi cánh chung phe phẩy làm mặt đất nổi lên đầy bụi. Trác Phàm cảm nhận được cuồng phong lướt qua cắt từng đường dài trên cơ thể mình, mơ hồ tỉnh lại.
Cơn đau cứa qua da thịt làm hắn chợt tỉnh. Trác Phàm nhìn xung quanh có hơn mười đầu cự điểu đang bao vây mình liền ngưng trọng chửi thề: “Bà nội nó chứ, không muốn thoát khỏi đây thì thôi, việc gì phải ra tay nặng như vậy. Đã vậy còn kêu mấy con quái điểu này xé xác ta.”
Không cam lòng, Trác Phàm lập tức đứng lên nhảy ra khỏi đó né tránh một đạo cuồng phong quét ngang trước mặt mình. Vừa đáp đất, một cự trảo đã đến ngay trước mặt, Trác Phàm dùng tay đánh mạnh vào cự trảo lấy đà lui tiếp ra sau. Hắn nhìn ở trên đầu một con Lam Hải Mị Ảnh Điểu khác đang phẩy cánh, một màn bụi phấn bắt đầu rơi xuống như mưa.
Trác Phàm liều mạng vận nguyên lực, lach đi né tránh mê vụ. Sau đó hắn thôi động Phần Viêm Hỏa mục đích làm hoảng sợ đám cự điểu kia. Nhưng vừa muốn thôi đông, hắn cảm nhận một cơn đau dữ dội trên đầu.
Phân thần xem xét cơ thể, Trác Phàm kinh hãi phát hiện hai đại Thanh Viêm cùng Xích Viêm đang không ngừng đấu đá nhau bên trong khiến hắn không cách nào vận nguyên lực tuông Phần Viêm Hỏa ra bên ngoài. Trác Phàm đành phải từ bỏ Phần Viêm Hỏa tự mình đối kháng với đám cự điểu này.
Đôi mắt Trác Phàm dần dần hiện ra tia máu, hắn biết mình có thể sẽ bỏ mạng ở đây. Tốc độ của hắn quá chậm, không cách nào chạy thoát được những cái trảo sắc bén kia. Hắn từ bỏ phòng thủ, điên cuồng lao tới đám cự điểu kia.
Như nhận thấy Trác Phàm đang điên cuồng, đám Lam Hải Mị Ảnh Điểu liền nhanh chóng bay lên không trung, sử dụng đôi cách quét tới, từng đạo phong nhận nhắm thẳng Trác Phàm mà đi. Vội vàng sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ né tránh đám phong nhận kia trong gang tấc.
Trác Phàm nhún người nhảy lên, đưa tay đánh thẳng vào cánh một con Lam Hải Mị Ảnh Điểu trên đường làm nó mất thăng bằng rơi xuống đất. Trác Phàm cũng bị một đầu chim khác đánh một trảo vào lưng phun máu. Thân ảnh hắn như bay như pháo làm mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ ngất đi.
Không biết bao lâu sau, Trác Phàm tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đang ở chỗ đám linh dược lúc trước. Hắn xem xét cơ thể của mình một chút, phát hiện thương thế không nặng lắm, miễn cưỡng vận động được thân thể.
Trác Phàm ngồi dậy, vận khí điều tức một chút, lấy trong lôi linh thánh giới một viên đan dược nuốt vào. Không lãng phí thời gian, nửa canh giờ sau, Trác Phàm cơ bản đã hồi phục, hắn vội vàng chạy như bay ra khỏi đó. Khi phía trước bắt đầu xuất hiện khí độc, Trác Phàm vội vàng vận nguyên lực thôi động Hấp Tinh Đại Hóa Quyết chuẩn bị thôn phệ độc khí thì hắn văng ra phía sau như đụng phải bức tường.
“Đây là kết giới trận pháp?” Trác phàm lẩm bẩm trong miệng. Đang lúc suy nghĩ nên làm sao phá kết giới mà đi, phía sau hắn xuất hiện một đàn cự điểu chính là Lam Hải Mị Ảnh Điểu. Chúng đang bay về phía hắn, bụi mê từ đôi cánh xanh biếc rũ xuống, kèm theo hàng chục đạo phong nhận tiến đến.
Trác Phàm thấy thế, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng. Hắn thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ thoát khỏi mệ vụ, nhưng hắn lại bị đẩy lui về sau. Đám linh thú như không muốn hắn rời tiến gần đến kết giới liền liên tục tấn công ép hắn về phía khu trồng dược thảo mới dừng lại.
Trác Phàm một mặt ủ rủ đi vào trong tự nhủ: “Không cho ra ngoài thì ta ở đây phá hết dược liệu cho ngươi xem.” Trác Phàm nhổ một gốc thập phẩm linh dược dùng để trị thương lên. Trác Phàm suy nghĩ một chút lại tiến đến một gốc khác. Lần lượt vài lần như thế, Trác Phàm nổi lửa lên, vận dụng bản nguyên hỏa diễm bắt đầu luyện đan
.
Ngay hôm sau, Trác Phàm cầm trong tay hai viên thất phẩm linh dược vừa luyện được. Hiện tại, tu vi và kinh nghiệm của hắn chỉ có thể luyện hóa lục phẩm linh dược nhưng bằng cách sử dụng linh dược cao cấp để luyện hóa, hắn mới miễn cưỡng luyện chế được thất phẩm đan dược.
Cho đan dược vào miệng, Trác Phàm vừa nhai vừa liếc về phía kết giới. Chỉ cần hắn vừa động chân ra khỏi cánh đồng trồng linh dược liền bị đám cự điểu kia tấn công ép hắn quay về làm hắn không khỏi tức giận.
“Thanh Viêm Hỏa Phượng, ngươi chỉ giam giữ được ta nhất thời chứ không bao giờ nhốt được ta mãi mãi. Cứ chờ mà xem.” Trong mắt Trác Phàm hiện ra một đạo quyết ý. Cứ thế ngày qua ngày, Trác Phàm buổi sáng xông ra kết giới chiến đấu với đàn Lam Hải Mị Ảnh Điểu, đến tối trở về luyện đang trị thương.
Thoáng chốc đã được nửa năm, Trác Phàm đã dần dần quen với tốc độ của đám Lam Hải Mị Ảnh Điểu kia. Hắn quyết định nghỉ ngơi một ngày điều tức thật tốt để mắt đầu xông ra kết giới.
Mỗi lần rời đi đánh nhau, Trác Phàm lại chú ý một chút phương vị của trận pháp, nửa năm qua hắn đã biết được cách phá trận, chỉ cần bày phản đại trận nữa thôi.
Ngày hôm sau, Trác Phàm tinh thần sung mãn từ từ bước ra khỏi cánh đồng linh dược. Lúc hắn đang chạy thẳng ra phía kết giới liền cảm nhận được đám cự điểu phía trước mặt và sau lưng đang áp sát bao vây.
Đôi môi Trác Phàm hiện lên một đường cong, hắn vương người né tránh một đạo phong nhận, sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ khéo léo luồng lách qua từng kẽ hở của cự điểu ở phía sau. Hắn lùi lại dồn chúng thành một nhóm ở trước mặt sau đó sủ dụng thuấn di biến mất trước tầm mắt của chúng.
Khi đám cự điểu kia quay lại, đã thấy Trác Phàm đến gần kết giới, từng viên Thánh linh thạch đang được tay hắn ném xuống mặt đất. Đúng vậy, Trác Phàm đang bày trận, đây là một thập cấp đại trận dùng để phá kết giới của trận pháp kia. Từng viên từng viên một được hắn chính xác đặt xuống, dần dần bên dưới bắt đầu hiện lên hình vẽ, đại trận của hắn sắp hoàn thành.
Ngay lúc Trác Phàm chỉ còn phải đặt vài chục thánh linh thạch nữa là hoàn thành phản đại trận thì đám cự điểu kia mắt đầu dàn trận. Từ trên không trung, chúng đưa cánh quét liên tục tạo thành một trận cuồng phong lớn đánh tới Trác Phàm.
“Con bà nó.” Trác Phàm giận dữ không khỏi chửi ầm lên. Đại trận của hắn sắp hoàn thành liền bị cuồng phong thổi tung lên. Lúc này, hàng chục đạo phong nhận xuất hiện đánh tới, Trác Phàm một mặt ủ rủ, thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh bộ né tránh, trở về chỗ cũ của mình.
“Xem ra chỉ có tốc độ còn chưa đủ, e rằng phải rèn luyện thêm tinh thần nữa.” Trác Phàm chậm rãi lấy một viên đan dược nuốt vào ngồi xuống phân tích.
Hắn còn một vấn đề chưa được giải quyết chính là Thanh Viêm cùng Xích Viêm (Phần Viêm Hỏa) đang đánh nhau không có giấu hiệu dừng lại trong thân thể mình. Trừ khi tinh thần lực của hắn trở nên mạnh mẽ nếu không không cách nào giải quyết xong chuyện này được.
Ngày hôm sau, Trác Phàm lấy lại tinh thần tiếp tục đi ra ngoài. Nhưng lần này, Trác Phàm không có ý xông ra kết giới, hắn dừng lại giữa đường đợi đám cự điểu bao vây mình. Hắn nhắm mắt cảm nhận từng đạo phong nhận tiến tới sau đó né đi.
Lập tức trên người xuất hiện vài vết thương, Trác Phàm nhiếu mày nhưng vẫn không có ý định mở mắt né tránh. Hắn sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ một cách nhuần nhuyễn né được hai đạo phong nhận xoẹt qua trước ngực, nhưng sau lưng lại trúng phải một đòn khác.
Trác Phàm phun ra một ngụm máu tươi, dần dần trên người của hắn lại có thêm vài chục vết thương, Đến khi hắn mất máu quá nhiều ngã xuống, đám cự điểu mới dừng công kích. Chúng gắp Trác Phàm lên, đem hắn quay về cánh đồng linh dược.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK