Mục lục
Thiên Địa Đại Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Trác Phàm tới thí luyện trường. Mặt trời còn chưa ló dạng, không khí còn mang theo mùi sương ẩm ướt thì đã có một nhóm thiếu niên từ mười đến mười lăm tuổi tập hợp tại đây. Tu vi thấp nhất cũng là tụ khí bát trọng, cao nhất có người đã là Trúc cơ nhị trọng.
Trác Phàm không để ý tới những ánh mắt đang dòm ngó chỉ trở mình mà tìm một góc nào đó đứng vào. Hắn trước nay luôn độc lai độc vãn nên việc mọi người có chú ý gì hay không cũng không quan tâm lắm.
Những kiến thức mà Huyết Tinh Ma Đế để lại cũng đủ để hắn tu luyện không hết, chỉ cần có đủ tài nguyên tu luyện liền tốt. Còn đồng bạn có hay không cũng không quan trọng dù sao bản thân mình mới là đáng tin tưởng nhất. Đây chính là lời dặn cha hắn nói trước lúc chết.
Trong lúc đó, một vị trung niên từ xa bước đến. Vẻ mặt nghiêm túc cùng đôi mắt lúc nào cũng nhíu lại làm người khác có chút kinh trọng. Hai tay hắn cầm một cây thiết bản đặt ở sau lưng.
“Xin chào Ngô đội trưởng.”
Những thiếu niên vừa thấy vị Ngô đội trưởng kia đến lập tức đứng dậy, chỉ tề xếp hàng, bộ dáng cực kỳ nghiêm trang không ai dám phát ra một chút tiếng động nào dù là thở cũng không dám thở mạnh.
Trác Phàm đi đến trước mặt vị Ngô đội trưởng đưa tay thi lễ sau đó nói: “Chào ngài, ta là Trác Phàm được Thái tiểu thư giới thiệu đến để gia nhập Thiếu niên thị vệ đoàn.”
Ngô đội trưởng gật đầu nhìn Trác Phàm từ trên xuống một lượt rồi nói: “Hôm qua đã có người báo cáo. Ta là Ngô Bân, đôi trưởng của nhóm thiếu niên thị vệ đoàn này. Ta cũng nói luôn, yêu cầu luyện tập rất nghiêm khắc, mỗi tuần đều phải ra thành tuần tra một lần. Đây cũng coi như là một loại thực tiễn lịch luyện, có điều nó rất nguy hiểm. Nếu gặp phải người của Hắc Phong Điện, giết được thì cứ giết, đánh không lại thì bỏ chạy. Ngươi đã nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi thưa Ngô đội trưởng.” Trác Phàm bắt chước bộ đáng của đám thiếu niên kia nghiêm trang trả lời.
“Một tuần một lần sao?” Trong lòng hắn nghĩ thầm, dường như đã có tính toán khác.
Ngày hôm nay chỉ đơn thuần luyện tập thể lực, mỗi người đều phải vác năm bao tải loại mười cân một bao. Vì Trác Phàm mới gia nhập nên chỉ vác ba bao để làm quen, lại vừa hay chính là ngày mai bắt đầu ra ngoài tuần tra cho nên nhóm thị vệ đoàn này được về sớm nghỉ ngơi.
Trác Phàm không về phòng ngay mà đi ra ngoài trấn, hắn đi sâu vào trong rừng cách Phong Lôi Trấn khá xa. Bởi vì ở gần thôn trấn, linh thú ở đây gần như toàn bộ là nhất cấp cho nên hắn cũng không ngại nguy hiểm.
Bắt gặp một mõm đá bên dưới một cây đại thụ lớn, Trác Phàm xem xét một hồi liền quyết định chọn nơi đây làm chỗ tu luyện sắp đến. Linh khí không gọi là dồi dào nhưng cũng rất khá.
“Trước mắt nên bố trí một cái trận pháp thủ hộ ở đây a.” Trác Phàm thầm nghĩ, thế nhưng lúc này trong người hắn làm gì có linh thạch. Thở dài một hơi, hắn đành ngồi xuống bắt đầu minh tưởng.
Nửa đêm, vầng trăng khuyết trên đỉnh đầu chiếu xuống, tiếng gió lay động cây cối xung quanh, một bóng người dần xuất hiện từ trong bóng tối. Một tay cầm đại đao kéo lê, một tay chỉ về phía Trác Phàm đang ngồi minh tưởng trên mõm đá ác ý nói to.
“Tên tiểu tử nơi nào dám đến chỗ Trương Tượng ta chiếm chỗ. Hôm nay bổn đại gia sẽ tự tay chẻ ngươi ra làm hai mảnh rồi đem xác treo trên cây để cảnh cáo mấy con rệp khác không được đến gần.”
Trác Phàm nhíu mày mở mắt ra, nhìn tên to xác thô tục kia một cái, miệng cười khẽ: “Tụ khí ngũ trọng sao, đáng để thử đây.” Vừa nghĩ Trác Phàm vừa đứng dậy thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh bộ tiếp cận đối phương.
Trương Tượng thấy bộ pháp quỷ dị kia vôi vàng huy động đại đao chém tới. Hắn ỷ vào thân thể to lớn cùng sức lực trời sinh mà sử dụng vũ khí khá nặng thành ra tốc độ không nhanh lắm.
Trác Phàm nhẹ nhõm né tránh đại đạo, nhảy ra phía sau dùng tay dồn sức đánh thẳng vào lưng đối phương.
Trương Tượng nhất thời thổ huyết, đầu óc có chút không tin nổi. Hắn còn muốn phản công thì cảm thấy nguyên lực đột nhiên xuống dốc, thân thể cấp tốc khô héo. Khuôn mặt đáng sợ dần dần hiện lên vẻ kinh hãi, sau đó cơ thể hóa thành cát bụi chỉ còn lại quần áo.
Hít thở vài hơi điều khí, Trác Phàm có chút kinh hãi trước một màn vừa rồi. Đây là lần đầu tiên hắn dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết lên người tu giả. Tuy là lần đầu giết người nhưng lại không hề có chút do dự nào. Từ nhỏ hắn đã chứng kiến phụ thân vì mở đường máu cho mình mà bạo thể chết, chính bản thân hắn cũng coi như là một người đã chết thì giết người có là gì.
Lục lọi mọt chút y phục của Trương Tượng, Trác Phàm đem trong đó vài chục viên linh thạch cùng ba viên nhất phẩm đan dược dùng để trị thương vào hồi phục nguyên khí bỏ vào linh giới trên tay mình.
Sau khi trở về phòng, Trác Phàm tiến hành tu luyện, hắn tích lũy đã lâu cùng với việc thôn phệ nguyên lực của Trương Tượng làm tu vi liền nhanh chóng đột phá đến tụ khí ngũ trọng. Dù tinh tiến không nhiều nhưng có còn hơn không.
“Xem ra phải tìm cách thôn phệ nhiều hơn mới được.”
Trác Phàm lẩm bẩm trong miệng một hồi, với tu vi của hắn bây giờ mà đánh nhau với tụ khí thất trọng thì vẫn có sức liều mạng một hồi. Còn muốn vượt cấp chiến đấu e rằng là chuyện không thể nào.
Sáng hôm sau, như mọi ngày, Trác Phàm vẫn kiêng trì luyện tập Bạch Quang Thần Đồng, tầng sáng nhàn nhạt trong mắt bây giờ đã ngưng tụ nhiều hơn. Sau khi kết thúc, hắn liền đi đến nơi của đội Thiếu niên thị vệ đoàn tập hợp.
“Hôm nay các ngươi sẽ phân mỗi nhóm hai người chia ra tuần tra xung quanh ngoại thành. Nhớ là đừng đi sâu vài rừngm ở đó tuy chỉ có nhất cấp cùng nhị cấp linh thú nhưng vẫn có thể gặp nguy hiểm. Ngoài ra người của Hắc Phong Điện vẫn còn lãng vãng ở đâu đó, đây là điều ta lo lắng nhất.”
Ngô Bân liên tục căn dặn nhóm người Trác Phàm, dù sao đội thiếu niên thị vệ đoàn này tương lai sẽ đảm nhiệm chức vụ cận vệ cho các tiểu thư, công tử của Tinh Vẫn Các. Thiên phú của những đứa trẻ này đều được Ngô Bân đánh giá rất cao.
Trác Phàm được phân chung nhóm với một thiếu nên tên Trương Bằng có tu vi Trúc Cơ nhị trọng. Hắn nhìn qua đồng bạn một hồi âm thần nhận xét.
Trương Bằng có dáng người cao lớn, khoảng mười lăm tuổi có tu vi cao nhất trong đội. Có lẽ Ngô Bân vì sợ Trác Phàm thiếu kinh nghiệm lại là yếu đuối nhất cho nên để Trương Bằng dẫn đường sẽ an toàn hơn.
“Trác huynh đệ, một lát nữa nhớ theo đằng sau ta đừng có hành động gì lỗ mãng. Ngươi là người mới cho nên cần phải học hỏi tác phong nhiều.”
Trác Phàm nghe thế liền nghiêm túc gật đầu.
Hai người tuần tra gần cổng thành một hồi, cảm thấy nhàm chán, Trương Bằng bèn dẫn Trác Phàm đi xa hơn một đoạn.
“Nghe nói ngươi ngất trên đường được tiểu thư cứu về sao?”
“Đúng vậy.” Trác Phàm gật đầu.
“Ngươi thật là có phúc đó nha. Nếu như mà ngất ở ngoại thành e rằng khó mà sống tới bây giờ.”
Trác Phàm nghe thế gật đầu cười. Lời này lần trước A Tam cũng nói với hắn y hệt vậy.
“Tiểu thư trong mắt chúng ta giống như một thiên sứ, dường như ai ai cũng đều quý mến nàng. Nếu ngươi có tư tưởng nào khác thì nên từ bỏ đi, không thì bọn họ sẽ đánh ngươi không thấy mặt trời a.”
Trương Bằng cứ tiếp tục lải nhải một hồi từ chuyện của Thái Vân Cơ đến nói xấu Ngô Bân đội trưởng. Trác Phàm chỉ biết cười cười gật đầu trả lời qua loa.
Thấy hắn như vậy Trương Bằng có chút mất hứng không nói nữa tiếp tục đi tuần tra.
Ở phía trước, bởi vì tu luyện Bạch Quang Thần Đồng cho nên tầm nhìn của Trác Phàm xa hơn bình thường. Hắn nhìn thấy một nhóm bốn người từ đằng xa trên áo còn mang huy hiệu nhu của Hắc Phong Điện, khí thế phát ra âm lãnh như một con rắn độc. Dường như phát hiện ra đám người của Trác Phàm bên này, bốn người liền bước vội đến trước.
Trương Bằng lúc này mới phát hiện ra đám người kia, khuôn mặt có chút biến đổi. Bởi vì hai trong số đó có tu vi Trúc cơ nhất trọng chỉ yếu hơn hắn có chút mà thôi. Còn lại một tên tụ khí bát trọng cùng một tên lục trọng tu giả. Nhận thấy bọn chúng đến gần, Trương Bằng khẩn trương kéo tay Trác Phàm lui lại.
Bốn tên kia vừa cười vừa rút vũ khí trên người ra tiếng đến. Tuy có tu vi thấp hơn nhưng số lượng vẫn có thể thay thế cho chất lượng. Dù sao tên tiểu tử đi theo Trương Bằng còn yếu hơn cả tên tu vi thấp nhất bên phía bọn chúng.
“Đi tuần như thế nào lại lạc vào tay chúng ta a. Trương Bằng, lần trước ngươi nhanh chân chạy thoát, để xem hôm nay ngươi có cơ hội hay không. Nơi này cách xa thành Phong Lôi lắm, e rằng dù có chạy thoát cũng phải bỏ mạng một tên a.”
Ánh mắt một tên trúc cơ kỳ thâm ý nhìn sang Trác Phàm cười tà nói.
“Hắc Dạ, ngươi đừng nghĩ hai tên Trúc cơ kỳ thì có thể làm khó được ta. Dù đánh không lại nhưng chạy thoát là không có vấn đề gì.” Trương Bằng nheo mắt lại, cánh tay phía sau quắc quắc.
Trác Phàm thấy vậy liền hiểu ý. Chỉ có khi hắn chạy thoát thì Trương Bằng mới có thể yên tâm trốn đi.
Hắc Dạ là hạng người thâm độc ra sao đương nhiên là hiểu Trương Bằng muốn gì. Hắn đưa tay phải vẫy vẫy, đồng đội thấy vậy hiểu ý lách ra phía sau chặng mất đường lui của đối phương.
Trác Phàm thấy một màn này cười lạnh trong lòng: “Vừa hay đúng ý của ta.”
Trác Phàm từ trước đã có ý định rời đi Tinh Vẫn Các nhưng vẫn chưa có cơ hội, lợi dụng lần này ra ngoài để tìm đường rời đi. Thật không ngờ đám người Hắc Phong Điện cũng xuất hiện ở đây. Một công đôi việc, hắn quay sang nói nhỏ với Trương Bằng.
“Trương đại ca, xem ra chúng ta không dễ dàng chạy thoát đâu. Huynh hãy t ìm cách trở về thành báo cáo với Ngô đội trưởng đến đây ứng cứu. Ta sẽ cố gắng chạy thoát sau đó trở về sau.”
“Ngươi đừng làm bậy, thực lực chênh lệch như vậy chạy chưa được trăm thước là đã bị giết rồi. Có chết thì cùng chết ít ra thì ta có thể kéo theo một hai tên chết cùng.” Trương Bằng ngưng trọng nói.
Trác Phàm nghe thế có chút cảm động, lúc nguy cấp vẫn cùng kề vai sát cánh, vị thiếu niên này đúng là đáng được kết giao. Có điều mục đích lần này của hắn không phải thế.
Trác Phàm nhìn thanh niên đứng trước mặt mở miệng nói: “Thế thì chưa chắc.”
Vừa dứt tiếng, hắn liền vận nguyên lực, sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ chạy sâu vào trong rừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK