Đại cơ phủ
“Đã điều tra được gì chưa?”
“Bẩm tông chủ. Trác Phàm kia vừa gia nhập tông môn vài ngày trước. Theo như quản sự nói thì hắn có được Thiên Ma lệnh của Dương Tiêu. Quản sự còn nói lần trước đấu tràng tuyển đệ tử hắn dùng thần thông ý niệm giết người hạ sát mười tám tên khác vì thế đợt tuyển sinh này ngoài tiểu thư cũng chỉ có hắn mà thôi.”
“Đoán cốt lục trọng lại có ý niệm giết người của thần chiếu cảnh. Ta cứ nghĩ Nguyên Chỉ đã là người có thiên phú nhất rồi, thật không biết hắn tu luyện như thế nào. Phải rồi, hắn đến từ đâu?”
“Ta đã cho người do xét, Trác Phàm đến từ Thiên Vũ đế quốc. Cha mẹ bị sư thúc ám hại còn bản thân hắn mất tích khi mới sáu bảy tuổi. Vài năm sau hắn trở về trả thù tiện thể giết luôn một tên trưởng lão của Hắc Phong Điện được xưng là Quỷ Linh Lung. Ngoài ra, hắn đã giết ít nhất mười tên thiên huyền cảnh cường giả của các gia tộc lớn. Hiện tại ở khắp thiên vũ đang hạ lệnh truy sát tên Trác Phàm này.”
“Nhiều đến vậy sao? Ha ha. Tốt lắm! Như thế mới đúng là ma đạo tu giả chứ. Có điều tu vi như vậy vẫn chưa đủ để làm con rễ ta. Ngươi thử cho Tống Ngọc tỉ đấu với hắn xem sao.”
“Lần trước cháu trai của ta còn không chịu nổi một kích của hắn. Mặc dù trước đó đã bị tiểu thư đánh bị thương nhưng nếu so với thiên huyền ngũ trọng bình thường vẫn có sức đánh một trận. Tống Ngọc trở về còn nói hắn là một tên biến thái luyện thể tu giả.”
“Được rồi. Ngươi lui ra đi.”
“Vâng”
Sau khi cúi đầu, vị lão giả kia liền quay lưng rời đi. Người này chính là Ngũ trưởng lão, ông ngoại của Tống Ngọc. Vài hôm trước hắn được tông chủ giao nhiệm vụ điều tra thân phận của Trác Phàm mà tên này lại chính là kẻ đả thương cháu trai của mình nên lập tức lên đường điều tra.
Triệu Bán Sơn đưa tay sờ cằm tính toán một chút lại thở dài: “Ài. Thời gian còn nhiều. Con gái cũng không thể dễ dàng gả đi được.”
Ở một phương diện khác, sáng nay Trác Phàm theo lời của Lục Phi Thanh đến sảnh đường. Nơi đó đã có sẵn một lão giả cao gầy đang quay lưng về phía hắn.
“Trác Phàm bái kiến chấp sự đại nhân.”
Vị lão giả kia quay người lại lộ ra khuôn mặt của Ngũ trưởng lão. Hắn nhìn Trác Phàm một chút rồi nói: “Ta không phải là chấp sự, ta là Ngũ trưởng lão. Tống Ngọc là cháu trai của ta.”
Trác Phàm nghe thế trên trán bất giác xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh không lên tiếng.
Ngũ trưởng lão thấy hắn như vậy cũng chỉ cười nói: “Yên tâm đi, Tống Ngọc do tài không bằng người nên mới thua ngươi. Ta cũng không làm khó dễ vãn bối làm gì.”
Kỳ thực nếu là người khác, Ngũ trưởng lão không ngại giáo huấn kẻ đó một phen. Dù sao Tống Ngọc cũng là đứa cháu trai có thiên phú nhất được hắn cưng chiều. Nhưng Tông chủ lại trực tiếp yêu cầu hắn điều tra thân phận của Trác Phàm mà nhìn dáng vẻ lại giống như khá quan tâm nên hắn có chút kiên kị.
Trác Phàm đưa tay ôm quyền nói: “Đa tạ Ngũ trưởng lão rộng lượng.”
Lấy trong tay áo ra một cái lệnh bài có khắc chữ Hoàng đưa cho Trác Phàm sau đó Ngũ trưởng lão lên tiếng: “Đây là lệnh bài đệ tử của ngươi. Sau này chỉ cần ngươi khiêu chiến thắng tên đệ tử nào đều có thể đổi lấy lệnh bài của kẻ đó để nhận tài nguyên tu luyện, đã rõ chưa.”
Trác Phàm đưa tay nhận lấy lệnh bài sau đó cáo từ rời đi. Hắn không trở về mà trực tiếp đi đến động phủ dùng Phần Viêm Hỏa bắt đầu tu luyện.
Hai canh giờ sau, Trác Phàm vui mừng trong lòng cảm nhận cơ thể đang có dấu hiệu đột phá đến đoán cốt thất trọng.
Đang lúc quan trọng nhất hắn đột nhiên nheo mắt lại, bên ngoài cửa động có người lên tiếng: “Người trong động phủ nghe đây, ta thấy chỗ này không tồi rất thích hợp bổn công tử tu luyện. Ta đếm đến mười, ngươi lập tức rời khỏi chỗ này nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Trác Phàm đang bực mình vì bị làm phiền, lại thấy thái độ hống hách của tên này bèn đi ra ngoài nhìn xem. Người đang đứng giữa không trung là một tên nam tử khoảng hai lăm tuổi, tu vi thiên huyền thất trọng vẻ mặt hung dữ đang nhìn xuống.
“Ngươi đây là tu hú chiếm chỗ chim khách hay sao?”
“Mặc kệ ngươi có đồng ý hay không. Động phủ này Trần Hạo Đông ta nhất định phải chiếm.” Tên nam tử kia không kiên nhẫn đánh ra một đạo phong nhận về phía Trác Phàm.
Trác Phàm vẫn không có phản ứng, đợi phong nhận đến gần hắn liền đưa tay bóp nát.
Nhìn thấy Trác Phàm không có ý rời đi, Trần Hạo Đông cười lạnh mở miệng nói: “Còn ngoan cố đừng trách ta không khách sáo.”
Nhìn ra được lí do Trần Hạo Đông kia ngập ngừng, Trác Phàm cười nói: “Theo như quy định của tông môn ngươi không được phép ra tay với ta a.”
Ánh mắt Trác Phàm dần chuyển đến tấm lệnh bài khắc chữ Huyền trên eo của đối phương.
Đúng thế, Ma Thiên Tông đệ tử tuy nói là ma đạo nhưng vẫn có quy định không cho lấy cao đánh thấp trừ một số trường hợp ngoại lệ như hành pháp đệ tử có thể trực tiếp xử phạt kẻ khác nếu làm trái tông quy.
Nhìn Trần Hạo Đông cứng học, Trác Phàm bèn mở miệng nói tiếp: “Nơi này cũng không có ai ngoài hai ta rất tiện giết người điệt khẩu đấy. Hay là thế này đi, nếu người không dám thì ta theo tông quy lấy thấp đánh cao khiêu chiến ngươi? Thế nào? Chỉ cần ngươi thắng động phủ này là của ngươi hơn nữa mạng của ta cũng tùy ngươi lấy đi.”
Nói xong Trác Phàm lấy chỉ giới từ ngón tay ra phe phẩy một hồi.
Nhìn thấy Trác Phàm ngông cuồng như thế không khỏi tức giận trong lòng, hắn hạ thân xuống đứng trước mặt Trác Phàm cười lạnh nói: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Tỉ thí sinh tử vô luận, ngươi có chết cũng đừng trách ta.”
Trác Phàm tùy ý vẫy tay ý bảo tên kia làm nhanh gọn. Sát ý nổi lên, Trầm Hạo Đông kia lập tức nhào đến tung trảo đánh vào đầu Trác Phàm.
Cứ ngỡ như một chiêu tất sát nào nào ngờ Trác Phàm chỉ bình tĩnh đưa tay trái ra nắm chặt trảo đang đánh tới làm Trần Hạo Đông không khỏi kinh hãi. Hắn lại đưa tay phải đánh vào ngực của đối phương.
Tên kia cố gắng giãy giụa nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay của Trác Phàm. Kết quả một chưởng kia đánh ngay vào ngực.
Trần Hạo Đông phun ra một ngụm máu tươi nhưng không bay ra sau, tay phải của hắn vẫn bị Trác Phàm giữ lấy. Đôi mắt bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi, hắn lớn giọng nói: “Ca ca ta là Trần Hạo Nam là Tinh anh đệ tử ở Đại cơ phủ, nếu ngươi giết ta thì hắn sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Trác Phàm nghe thế cười lạnh nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người. Thua rồi thì đừng có lấy thân gia ra uy hiếp.”
Nói xong Trác Phàm liền vận Hấp Tinh Đại Hóa Quyết, chỉ trong chốc lát Trần Hạo Đông đã không còn trên đời này nữa.
Thu lấy chỉ giới của Trần Hạo Đông, Trác Phàm phát hiện tên này tài nguyên tu luyện cũng không ít có điều so với hắn thì vẫn không thể so bì được. Dù sao bây giờ tài nguyên của cả Thiên Ma Tông cộng lại cũng không bằng một phần nhỏ của hắn.
Đi vào trong động phủ, Trác Phàm bắt đầu luyện hóa nguyên lực vừa hút của Trần Hạo Đông. Bốn canh giờ sau, trời đã chợp tối, Trác Phàm lại bắt đầu chạm đến bích chướng của đoán cốt lục trọng.
“Oành”
Lần trước bị phá hoại nửa chừng làm lần này Trác Phàm tốn nhiều thời gian hơn để ổn định, nhưng cũng nhờ số nguyên lực thôn phệ của Trần Hạo Đông cuối cùng hắn cũng thuận lời đột phá.
Hắn vui vẻ đứng dậy cảm nhận một chút cơ thể của mình. Kinh mạch lớn hơn một chút, nguyên thần cũng mạnh hơn. Tuy không đáng kể so với vượt giai nhưng hắn vẫn khá hài lòng.
Khi ra khỏi động phủ, Trác Phàm rút kinh nghiệm bày một cái ngũ cấp trận thức để che giấu nơi này phòng trường hợp bị làm phiền khi tu luyện sau đó an tâm trở về.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK