“Hắc xì”
Trác Phàm đang cước bộ hướng thẳng Minh Nguyệt Lâu mà đi tự nhiên không khỏi ngứa miệng hắc xì một tiếng. Hắn không vội đi ngay mà tìm một khu đất cạnh Huyết Vân Sơn ở lại.
“Đường đến Minh Nguyệt Lâu không xa, tranh thủ luyện tập bộ võ kỹ trong đại điểm phòng thân rồi đi sau cũng không muộn.”
Trác Phàm mở bảo điển ra đọc một lần, hắn dừng lại trước một bộ Huyền Giai cao cấp vũ kỹ tên là Tam Phân Ma Long Quyết và bắt đầu luyện tập. Bộ Tam Phân Ma Long Quyết này gồm có ba chiêu, mỗi chiêu đều có uy lực kinh người.
Bộ công pháp này trước đó Trác Phàm đã luyện tập rất nhiều nhưng chưa một lần sử dụng bởi vì nó đòi hỏi nguyên thần cùng lực lượng thân thể rất cao. Mãi sau khi đến Huyết Vân Sơn luyện tập với đám Lam Hải Mị Ảnh Điểu kết hợp với phục dụng đan dược cao cấp, Trác Phàm mới miễn cưỡng xuất chiêu.
Trong lần đánh nhau với đám trưởng lão Hắc Phong Điện, vì đối phương quá đông, Trác Phàm không muốn lãng phí nguyên lực nên không dùng bộ võ kỹ này.
Một tuần sau, Trác Phàm ngồi ở khu đất trống điều tức, xung quanh hắn cây cối bị phá nát diện rộng, mặt đất cũng biến dạng đầy những cái hố sâu và những đường dài như vết thú cào. Đột nhiên hắn mở mắt ra hô lớn
Tam Phân Ma Long Quyết thức thứ nhất – Ma Long Xuất Thế
Trác Phàm nhảy lên trời đưa tay phải lên dồn kình lực, tay hắn ngay lập tức hiện ra một luồng khí màu đen mạnh mẽ đánh xuống mặt đất một quyền. Một luồng kinh phong từ tay hắn phát ra tạo thành hình một quyền bay ra. Càng đến gần mặt đất, quyền phong càng to ra sau đó chỉ nghe một tiếng động to lớn, mặt đất lại xuất hiện một cái hố to khác.
Tam Phân Ma Long Quyết thức thứ hai – Ma Long Trảo
Một quyền vừa phát ra liền thu hồi, tay trái của Trác Phàm co lại quét thành hình vòng cung. Lập tức từ đòn kia, một đạo phong nhận như một vầng trăng khuyết bay ra với tốc độ cực kỳ nhanh đánh tới, mặt đất lại xuất hiện một vế cắt sâu hóm, cây cối xung quanh cũng theo đó mà đổ xuống.
Trác Phàm cố hít vào thở ra vài hơi sau đó hít một hơi thật sâu ngửa mặt lên trời.
Tam Phân Ma Long Quyết thức thứ ba – Ma Long Chấn Thiên Ngâm
Miệng của hắn mở rộng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, một luồng sóng âm cũng theo đó đi ra làm vài con linh thú đang bay đột nhiên ngưng cử động rơi xuống không rõ sống chết.
Lồng ngực Trác Phàm lên xuống dồn dập, hắn lấy một viên đan dược nuốt vào rồi nghĩ thầm: “Ba thức này thật sự đòi hỏi nguyên lực cùng lực lượng thân thể quá lớn, e rằng không phải tình huống cực kỳ nguy hiểm thì không nên dùng.” Nói xong, hắn ngã người xuống đất nhắm mắt như đang ngủ đi.
Một lúc sau, bên tai Trác Phàm truyền đến âm thanh. Hắn cho là người qua đường cũng không để ý cứ tiếp tục nằm ngủ. Không lâu sau đó, hai bóng người một trẻ một già xuất hiện ở gần đó. Người trẻ tuổi khoảng hai bốn hai lăm, mặc bộ y phục màu trắng, khuôn mặt bình thường, trên trán quấn một cái khăn màu đỏ, dáng người có chút tương tự Trác Phàm, tu vi đoán cốt ngũ trọng. Người già mặc bộ y phục màu lam, đôi mắt hơi lồi ra, khuôn mặt cực kỳ đáng sợ, tu vi thiên huyền nhất trọng.
Hai người vừa nhìn thấy Trác Phàm nằm đó, hơi chần chừ một chút cũng tiến lại. Tên thanh niên mở miệng nói: “Chào huynh đài, chúng ta đang định đến Minh Nguyệt Lâu tham gia Đan hội, vô tình đi ngang qua nơi này nghỉ chân mạo muội làm phiền xin huynh đài thứ tội.”
Thấy Trác Phàm không nói gì, người kia lại mở miệng nói tiếp: “Ta thấy huynh đài hình như đang luyện công hao tổn khí huyết. Ở đây ta có một viên tứ phẩm đan dược Hồi Khí Đan tặng huynh đài.” Nói xong, hắn liền lấy trong ngực ra một viên to bằng hòn vi màu xám đúng là Hồi Thương Đan.
Lúc này, Trác Phàm mới mở mắt ra nhìn người thanh niên kia một chút nói: “Ta và ngươi mới gặp nhau thôi, cần gì phải trao lễ lớn như vậy?”
“Thật không giấu gì huynh đài, ta và trưởng lão là người ở trấn Thanh Sơn ở gần đây. Lần trước ta cùng trưởng lão đi ra ngoài bái sư luyện đan, lần này đến đan hội tham gia nhưng trước hết cần phải về nhà. Ở phía trước Huyết Vân Sơn này là căn cứ của một đám sơn tặc, trưởng lão của ta tuy có tu vi cao nhưng song quyền khó địch lại bốn tay. Lại thấy ngươi luyện võ hẳn là một tu giả nên muốn nhờ ngươi cùng đi về trấn Thanh Sơn.”
“Hóa ra là nhờ ta làm bảo tiêu à.” Lúc này Trác Phàm mới hiểu ra liền gật gù
Thấy thế, người thanh niên kia hỏi: “Không biết huynh đài tên là gì, ta là Dạ Tán, còn đây là trưởng lão Dạ Hiên. Gia tộc chúng ta ở trấn Thanh Sơn chỉ xếp hạng tam lưu mà thôi. Nhưng nếu huynh đài giúp đỡ chúng ta trở về an toàn thì tất nhiên sẽ có hậu ta. Viên tứ phẩm đan này chỉ là quà gặp mặt mà thôi.”
Trác Phàm đưa tay nhận lấy viên đan dược bỏ vào trong miệng rồi nói: “Nếu như Dạ Tán huynh ngỏ ý, ta cũng không tiện từ chối. Dù sao thì ta cũng đã ở đây khá lâu, cũng nên tiếp tục hành trình. Trùng hợp là ta cũng muốn đi Minh Nguyệt Lâu mở mang thế nào là đại hội do thế gia tổ chức.”
Nghe Trác Phàm nói thế, Dạ Tán liền mừng rỡ gật đầu. Sau đó ba người cùng nhau lên đường.
Một ngày sau, ba người Trác Phàm đang cước bộ mà đi đột nhiên phía trước xuất hiện một đám người tay cầm linh binh. Đôi mắt Trác Phàm trầm xuống qua ra nhìn phía sau cũng thấy một đám người khác tương tự bao vây.
Lúc này, Dạ Tán cùng Dạ Hiên cũng nhảy lùi về sau mười trượng. Hắn nhìn vào Trác Phàm cười ha hả nói: “Uy danh Trác Phàm một chiêu giết chết Hắc Quỷ Hành của Hắc Phong Điện có lẽ chỉ là tin đồn mà thôi, đầu óc thật sự không đủ dùng. Chỉ cần một viên đan dược là đã dụ được ngươi rơi vào bẫy rập rồi. Bây giờ có lẽ ngươi cảm thấy đầu óc tê nhức, chân tay rã rời rồi chứ?”
Trác Phàm nghe thế biến sắc, vội vàng dò xét thân thể. Đột nhiên khắp người hắn tê mỏi khó lòng nhấc tay lên. “Viên đan dược kia…có độc?”
“Ha ha! Bây giờ ngươi mới nhận ra thì đã quá muộn rồi. Loại thuốc không màu không mùi này khi uống vào sẽ phát tán sau mười hai canh giờ một cách đột ngột. Yên tâm đi, đó chỉ là một loại thuốc mê mà thôi. Đợi sau khi phong tu vi ta sẽ đem ngươi đến Hắc Phong Điện lãnh thưởng. Dạ gia của chúng ta sẽ là phụ thuộc gia tộc của Hắc Phong Điện địa vị dưới một nhà trên vạn nhà.” Dạ Tán cười ha hả nhìn Trác Phàm đang không giữ được thăng bằng nói.
Trác Phàm nghe thế liền cười lạnh nói: “Người chết vì tiền chim chết vì mồi ta có thể hiểu, nhưng mà hành động này của ngươi quá ngu xuẩn e rằng họa diệt tộc tới trước khi gia tộc ngươi phất lên.”
“Ha ha! Ngươi còn nói được điều này sao? Chẳng qua là kẻ sắp chết mà thôi, đích thân ta sẽ….”
“Sẽ làm gì?”
Dạ Tán còn chưa nói xong, trước mặt hắn đã xuất hiện khuôn mặt của Trác Phàm một tay đưa lên bốp lấy cổ làm hắn nghẹt thở chỉ miễn cưỡng nói: “Làm sao ngươi có thể?”
Trác Phàm cười lạnh: “Độc dược đối với ta còn không có tác dụng nói gì một chút thuốc mê kia.”
Vừa nói, Trác Phàm hơi dùng lực một chút, lập tức cổ của Dạ Tán phát ra một tiếng xương vỡ nghiêng đầu qua chết. Tên Dạ Hiên đang bất ngờ cũng định thần lại liều mạng xông đến liền bị Trác Phàm đỡ lấy một quyền, dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết hút khô nguyên lực của hắn sau đó đưa mắt nhìn sang đám người đang bao vây kia cười lạnh.
Khuôn mặt bọn chúng khẽ biến, một người còn giữ được bình tĩnh la lớn: “Trác Phàm chỉ có một người mà thôi, chúng ta có trăm người sao phải sợ. Bắt được hắn gia tộc chúng ta sẽ là gia tộc số một ở dưới bát thế gia.” Nghe được những lời này, đôi mắt đám người kia lập tức đỏ ngầu cầm vũ khí điên cuồng tấn công Trác Phàm.
Trác Phàm không lùi lại mà phi phân lao đến phía trước lần lược đồ sát tất cả đám người kia. Nửa canh giờ sau, bên dưới Huyết Vân Sơn, một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng đang diễn ra. Trác Phàm đứng đấy, y phục hoàn toàn nhuốm màu đỏ. Xung quanh hắn, hàng trăm cái xác đang nằm ngổn ngang khắp nơi, máu tươi chảy ra làm cả một khu vực bốc mùi tanh tưởi.
Hai ngày sau, tại trấn Thanh Sơn, một người trong trấn đột nhiên la hét kinh hãi. Dạ gia, một tam tông gia tộc trong một đêm bị diệt tộc mà không hề để lại dấu vết. Ở bên ngoài trấn cách đó hai dặm, Trác Phàm lấy trong Lôi linh thánh giới một bộ y phục khác thay vào. “Hắc Phong truy sát lệnh khốn kiếp! E rằng với tình hình bây giờ không thể xuất hiện với bộ dạng Trác Phàm được.” Nghĩ một hồi, Trác Phàm mỉm cười tiếp tục lên đường đến Minh Nguyệt Lâu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK