Tại Đường Môn, một tên thuộc hạ đang cấp tốc chạy vào trong nội đại điện. Khi hắn nhìn thấy một người đang quay lưng chắp tay nhìn vào hai chữ Đường Môn trên tường thì vội vàng đưa tay bái nói: “Bẩm nhị trưởng lão, Nhị tiểu thư cùng Môn chủ đã trở về.”
Nghe thấy thế, người kia liền quay lại lộ ra khuôn mặt mừng rỡ, mái tóc màu đen tuyền cùng với đôi lông màu rậm rạp kết hợp với con ngươi đen láy làm người khác khi nhìn vào không khỏi có chút hoảng sợ. Nhưng lúc này, hắn đang cười vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Ở bên ngoài, Đường Yên Nhi một mặt lo lắng đi theo Trác Phàm đang cõng Đường Thiên Tiếu nhanh chóng chạy vào trong.
“Môn chủ, ngươi làm sao thế này? Người đâu! Mau mời luyện dược sư đến đây.” Nhị trưởng lão chạy ra ngoài thấy tình hình như thế vội la lớn. Nhị trưởng lão vội vàng cản Trác Phàm lại, đưa tay truyền nguyên lực kiểm tra tình hình của Đường Thiên Tiếu.
Lúc xem xét cơ thể, Nhị trưởng lão phát hiện nguyên lực của Đường Thiên Thiếu bị rối loạn nghiêm trọng, kinh mạch cũng có dấu hiệu tổn thương, khí huyết của hắn lưu thông không đều.
Nhị trưởng lão vội vàng định đẩy Trác Phàm ra, muốn nhanh chóng đưa Môn chủ trở về phòng chữa trị thì đột nhiên Đường Thiên Tiếu từ từ mở mắt nói
“Ta bị trọng thương rất nghiêm trọng, may mà có Trác đại sư cứu giúp dọc đường. Để Yên Nhi dẫn đường đến mật thất của ta, Trác đại sư cũng là một luyện dược sư, thời gian cấp bách nhờ Nhị trưởng lão đích thân hộ pháp giúp ta để Trác đại sư chữa trị.” Nói xong, Đường Thiên Tiếu lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe Đường Thiên Tiếu nói vậy, Nhị trưởng lão cũng không cản trở nữa. Hắn để Trác Phàm theo Yên Nhi đi vào mật thất tu luyện của Môn chủ còn chính mình cũng đi theo. Đợi khi ba người đi vào trong, hắn mới đưa tay kết ấn cho đại trận thủ hộ bắt đầu vận hành còn chính mình thì đứng bên ngoài canh gác.
Ở bên trong mật thất, Trác Phàm xem thương thế của Đường Thiên Tiếu một lượt sau đó nói với Đường Yên Nhi: “Yên Nhi tiểu thư, cô mau đi ra ngoài, ta muốn tập trung chữ trị cho Đường môn chủ. Nhớ bảo người canh gác ngoài kia không được cho ai đến gần trong ba ngày tới.”
Nghe Trác Phàm nói thế, Đường Yên Nhi ngưng trọng gật đầu rồi đi ra ngoài truyền đạt lời nói của Trác Phàm cho Nhị trưởng lão nghe sau đó trở về phòng của mình.
Nhị trưởng lão nghe vậy liền gật đầu ra lệnh cho đám thuộc hạ không được gần mật thất trăm trượng còn hắn cũng im lặng nhắm mắt duy trì đại trận.
Nửa đêm, quanh đại trận không một bóng người, chỉ có Nhị trưởng lão tay vẫn bên ngoài canh gác. Bên trong Trác Phàm ngưng trọng dùng một viên đan dược cho Đường Thiên Tiếu dùng sau đó lấy lò luyện đan ra bắt đầu luyện dược.
Trong lúc Đường Thiên Tiếu đang ngồi điều tức còn Trác Phàm đang tập trung tinh thần luyện dược, một bóng đen đột nhiên xuất hiện đưa chưởng đánh lén.
Trác Phàm đột nhiên mở mắt, nhìn một chưởng kia đánh thẳng vào mình không khỏi hoảng hốt vội vàng lùi ra sau giảm bớt lực đạo. Một ngụm máu tươi trong miệng Trác Phàm trào ra, hắn kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt hắn nói: “Ngươi không thủ hộ bên ngoài sao lại vào đây đánh lén ta luyện dược.”
Ở một bên, Đường Thiên Tiếu nghe thấy động tĩnh vội vàng mở mắt ra kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, giọng hắn khàn khàn nói: “Nhị trưởng lão, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Một tiếng cười vang lên, bóng đen dần dần hiện ra khuôn mặt của Nhị trưởng lão. Hắn cười lạnh nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Môn chủ a, Đế Vương Phủ nhiều lần muốn dùng Huyền giai cao cấp võ kỹ để đổi lấy một bộ Huyền giai trung cấp mà thôi. Tại sao người lại không đổi cơ chứ?”
Nghe Nhị trưởng lão nói vậy, Đường Thiên Tiếu tức giận ho khan vài cái nói: “Kinh Lôi Chỉ là công pháp chỉ truyền qua các đời môn chủ Đường Môn dù có là phàm giai công pháp đi nửa thì ta cũng không thể cãi lời tổ huấn được.”
Nhị trưởng lão ngắt lời: “Môn chủ, ngươi cùng với đám đàn bà vô dụng kia không khác gì nhau, rõ ràng có lợi nhưng không biết tận dụng. Nếu như ngươi thông minh như Dược Thải Đường thì đã không có ngày hôm nay.”
“Thì ra gian tế trong Đường Môn chính là ngươi. Bảo sao ta tự hỏi lúc ta cùng Yên Nhi đi ra ngoài không nhiều người biết lại bị người của Dược Thải Đường chặn giết. Ngươi nói rốt cuộc Đường Môn có chỗ nào không tốt mà để ngươi phản bội đi theo Dược Thải Đường?” Đường Thiên Tiếu tức giận, đôi mắt hằng ra tia máu quát to.
Nhị trưởng lão nghe thế cũng chỉ từ tốn đưa tay làm cái động tác nhỏ tiếng lại nói: “Ngươi đừng nghĩ la to để báo động cho người khác biết, phạm vi trăm trượng đã không có một bóng người rồi. Lại nói, ta không phải đi theo Dược Thải Đường mà là Đế Vương Phủ, chỉ cần lấy được khẩu quyết Kinh Lôi Chỉ kia thì ta sẽ được Đế Vương Phủ ban tặng bộ huyền giai cao cấp võ kĩ kia. Ngươi không cần nhưng ta rất cân. Không những thế, Đế Vương Phủ còn hứa sẽ cho ta lên làm Môn chủ cai quản Đường Môn.” Nói tới đây, hắn không khỏi ngửa mặt cười lớn.
“Ngươi cũng mơ mộng quá lớn rồi, đừng quên trong Đường Môn còn có đại trưởng lão cùng cung phụng sẽ không đồng ý để ngươi lên làm Môn chủ. Nếu hôm nay giết chúng ta, ngươi sẽ ra ngoài ăn nói thế nào?”
Nghe Đường Thiên Tiếu nói thế, Nhị trưởng lão mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm, lí do ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bảo tên Trác đại sư này luyện dược thất bại có mưu đồ bất chính sát hại ngươi. Sau khi ta phát hiện liền đi vào thì thấy hắn đã ra tay giết chết Môn chủ. Ngươi nói xem nó có hợp lí không?”
Nhị trưởng lão nói ngừng lại, ngửa mặt cười ha hả sau đó đi lại chỗ của Đường Thiên Tiếu nói tiếp: “Lại nói, Đại trưởng lão bế quan tu luyện ngươi có biết vì sao không? Bởi vì hắn bị người khác đánh lén trọng thương, phải một năm hai năm nữa mới có thể xuất quan. Đến lúc đó ta đã thuận lợi lên làm Môn chủ rồi. Còn nữa, đám cung phụng kia chỉ ra ngoài mỗi khi Đường Môn có nguy cơ diệt vong mà thôi, ai làm môn chủ bọn hắn cũng chẳng quan tâm đâu.”
Nghe được những lời kia, Đường Thiên Tiếu như đã hiểu hết mọi chuyện, hắn nhìn nhị Trưởng lão đầy thù hận, những tia máu trong mắt cũng càng ngày càng đậm thêm. Trác Phàm ở bên cạnh cũng chỉ lắc đầu cảm thán cho một thế gia đang đến vực suy tàn.
Nhị trưởng lão đến trước mặt Đường Thiên Tiếu mỉm cười, sau đó khuôn mặt hắn biến đổi, sát khí cũng mạnh mẽ thoát ra. Hắn vung một chưởng đánh thẳng vào đầu với ý đồ nhất kích tất sát.
Đột nhiên, Đường Thiên Tiếu khẽ mỉm cười nhảy lùi về sau tránh thoát một chưởng kia, tại nơi ngồi trước đó, một luồng khí màu tiếp phóng ra bay thẳng vào người của Nhị trưởng lão làm hắn ta vội vàng lùi ra sau, khuôn mặt bắt đầu tím lại.
“Không ngờ ngươi cố nói chuyện câu giờ để chuẩn bị một chút Tử Vân Vụ sao? Ngươi nên biết nó chỉ làm thực lực ta nhất thời giảm xuống Thiên huyền ngũ trọng mà thôi. Ngươi đừng quên bản thân còn bị trọng thương.” Nói xong, hắn lại bay tới đánh một chưởng vào ngực của Đường Thiên Tiếu.
Thấy một chưởng kia đánh tới, Đường Thiên Tiếu vội vàng đưa tay lên cũng đem một chưởng đánh trả. Nhìn thấy hắn đánh trả, Nhị trưởng lão không khỏi cười lạnh trong lòng bởi vì theo lão đoán, Đường Thiên Tiếu đang bị trọng thương không cách nào đỡ được một chưởng kia.
“Phụt”
Một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, Nhị trưởng lão lùi lại bốn bước kinh ngạc nhìn Đường Thiên Tiếu đang đứng đó, trong đôi mắt của hắn còn có hàn quan.
“Sao có thể?” Nhị trưởng lão nhớ rất rõ lúc nãy kiểm tra kinh mạch đã chắc chắn Đường Thiên Tiếu bị thương rất nặng không cách nào hồi phục trong thời gian ngắn như vậy.
Như nhìn ra được suy nghĩ của hắn, Trác Phàm lúc này mới mỉm cười đi tới cạnh Đường Thiên Tiếu nói: “Ngươi rất nghi hoặc có đúng không. Quả thật mạch đập lúc ngươi dò xét là hoàn toàn chính xác. Nhưng đó không phải là do Môn chủ trọng thương thật mà là hắn đã dùng cái này.” Nói rồi Trác Phàm lấy trong người ra một viên đan dược, thuận tiện phun một bịch máu ngậm sẵn trong miệng ra nói tiếp: “Viên đan dược này gọi là Giả tức đan, dùng một viên có thể làm kinh mạch tạm thời rối loạn khí tức không đều. Nếu dùng hai viên có thể xuất hiện tình trạng chết giả.”
Nhị trưởng lão nghe xong liền hiểu ra mình hoàn toàn rơi vào cái bẫy do Đường Thiên Tiếu bày ra. Hắn vội vàng vận công, định chạy ra khỏi mật thất nhưng chưa kịp ra cửa thì phía trước hắn xuất hiện thân ảnh của Trác Phàm đang dùng một cước đá vào ngực làm hắn bay trở lại phun một ngụm máu trọng thương.
Trác Phàm tiêu sái từ từ đi vào còn Đường Thiên Tiếu nhìn Nhị trưởng lão nói: “Đường môn suýt chút nữa bị diệt vong trong tay ngươi. Đã không cách nào có thể giữ mạng ngươi nữa, chịu chết đi.” Nói xong, hắn vung chưởng định giết chết nhị trưởng lão nhưng bị Trác Phàm cản lại
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK