Bên trong lều, Đại Tiên Chân Nhân đặt Phương Thanh Đồng cùng Bích Quân dưới dưới đất. Có lẽ là sợ thích quái dị mà lão quyết định đánh tỉnh hai nàng dậy.
“Ưm!”
Nhìn hai mỹ nhân dần mở mắt, lão ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn lên khuôn mặt kiều diễm của Phương Thanh Đồng.
“A…!!”
Nàng còn đang mơ màng chưa biết việc gì xảy ra thì đã nghe Bích Quân hét lên một tiếng thất thanh liền tỉnh lại vài phần.
Đập vào mắt nàng lúc này chính là một lão già có vết bớt trên mặt cực kỳ xấu xí đang nhìn chằm chằm vào cơ thể mình.
Vội vàng đứng dậy, Phương Thanh Đồng nhìn xung quanh tìm cách chạy trốn. Mắt thấy cửa ra cách đó không xa, nàng liền kéo Bích Quân chạy thẳng tới đó. Thế nhưng vừa đến trước lối ra đã bị lão già xấu xí kia chặn lại.
Tiếng vải bị xé rách vang lên, tiếp theo đó là tiếng la của Phương Thanh Đồng. Nàng lấy tay cố dùng phần vải còn lại che phần da thịt trắng nõn lộ ra trước ngực mình.
Nhìn thấy thân ảnh mê người kia chỉ còn lại một cái yếm che thân, cơ thể Đại Tiên Chân Nhân càng trở nên nóng bỏng. lão không vội làm ra cái hành động cưỡng hiếp mà để mặt cho nàng tìm cách trốn chạy.
Đây là thú vui mà lão thích nhất. Để cho mỹ nhân la hét cuối cùng tuyệt vọng rồi mặc cho số phận đưa đẩy. Đánh vào cái tâm thần của nàng để mỗi lần lão muốn đều sẽ hành hạ đến chết đi sống lại mà vẫn không hề phản kháng cứ như những con rối mặc cho lão ta hằng ngày hưởng thụ.
Ngay khi toàn bộ ngoại y trên người Phương Thanh Đồng đều đã bị xé bỏ, lão ta cười tà dâm một tiếng lập tức nhảy đến muốn vồ vập lấy mỹ nhân.
Đúng lúc này, một tên nam tử không biết từ đâu xuất hiện đưa tay nắm lấy cổ của lão. Trong nhất thời Đại Tiên Chân Nhân sợ hãi vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra khỏi gọng kim của đối phương.
Người đến là một nam tử tuấn tú thân mặc hắc bào đúng là Trác Phàm vừa mới ở bên ngoài phóng hỏa.
Lấy trong chỉ giới một bộ y phục ném cho Phương Thanh Đồng, Trác Phàm khuôn mặt tự nhiên không cảm xúc nhìn Đại Tiên Chân Nhân.
Lão ta thấy lực lượng của đối phương quá mạnh bèn ngưng tụ nguyên thần, ý niệm giết người phóng ra trong nháy mắt.
Những tưởng với thiên huyền cảnh Nhị trọng đối phương sẽ lập tức bỏ mạng nào ngờ vừa tung chiêu, đầu óc lão như muốn nổ tung ra. Cảm giác bị nguyên thần phản phệ không hề dễ chịu chút nào.
“Một thiên huyền cảnh tiểu tử làm sao có thể thoát khỏi nguyên thần do xét của bản Tiên?”
“Không có gì là không thể, đặc biệt là trước mặt ta. Lại nói ngươi dám xưng mình là tiên sao?” Trác Phàm cười lạnh lên tiếng.
Kỳ thực từ lúc đến đây, Trác Phàm hành động vô cùng nhanh lại chuyên dùng một tần nguyên thần ngăn cả sự dò xét của đối phương. Cũng may cho Phương Thanh Đồng chính là nàng bị lão ta bắt đi khi ở cách Băng Hỏa Thôn không xa.
Lão Đại Tiên Chân Nhân này đã lâu chưa có thấy ba người Hàn Thông trở về liền tự mình đến xem. Dưới nguyên thần dò xét hắn lập tức phát hiện ra bảy người Trương Định trong đó còn có hai cái mỹ nhân liền lập tức ra tay.
Những điều này thật ra đều nằm trong tính toán của Trác Phàm, chính vì thế cho nên khi Vương Hội tìm đến hắn đã lên tiếng cảnh cáo nhưng bọn họ vẫn không để ý.
Nhờ vậy cho nên Trác Phàm sau khi khôi phục tu vi liền rời đi dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nơi này nên mới xuất hiện kịp thời.
Sau lưng hắn, Phương Thanh Đồng lúc này đã được Bích Quân giúp đỡ thay xong y phục. Đôi mắt lúc này đã không còn thần sắc, dường như những việc vừa rồi đã vượt quá giới hạn của một người trong sáng như nàng có thể chịu đựng.
Tay Trác Phàm dùng thêm một chút lực, Đại Tiên Chân Nhân lập tức kêu lên một tiếng đau đớn.
“Đừng giết ta! Ta có thể làm người hầu cho ngươi!” Lão cố gắng mở miệng giọng trầm trầm.
Trong lúc nguy cấp như vậy chỉ có cầu xin đối phương tha mạng mới là cách hiệu quả nhất để cho lão một đường sinh cơ. Ít nhiều gì lão cũng là một tên thần chiếu cường giả, cho dù là thực lực không cao nhưng ở một đế quốc cũng có thể tung hoành ngang dọc.
“Trác Phàm. Ngươi đừng nghe những lời hắn dụ dỗ. Mau giết hắn đi!”
Bích Quân lúc này còn tỉnh táo sợ Trác Phàm động lòng lập tức lên tiếng cảnh tỉnh. Vương Chung chính là bị tên này giết chết, nàng làm sao có thể để lão ta có cơ hội sống sót.
Trác Phàm dường như không để ý lời nói của nàng ta, khuôn mặt lần đầu lộ ra vẻ hứng thú hỏi: “Ngươi nói xem ta được lợi gì khi tha mạng cho ngươi?” Lực tay theo đó mà nới lỏng ra mấy phần.
Thấy có đường sinh cơ, Đại Tiên Chân Nhân hít thở vài hơi điều tức sau đó nói: “Ngươi tới đây không phải là vì muốn tìm đường đi xuống bên dưới kia hay sao?”
Trác Phàm nghe vậy đôi mắt hơi nhíu lại, vẫn không có nói gì nhìn lão ta.
Dường như thấy hắn vẫn chưa hài lòng, Đại Tiên Chân Nhân lần nữa mở miệng: “Ở bên dưới ngoại trừ có khí độc ra còn có rất nhiều tứ cấp linh thú Chấn Thiên Huyết Bức sinh sống. Chỉ cần ta đi làm mồi nhử, công tử có thể tranh thủ thời gian lẻn vào. Chỉ cần tìm cách tránh nhiễm khí độc là được.”
“Ngươi rất thông minh. Đúng vậy, ta mục đích đến đây chính ở vì ở bên dưới đó. Có điều không cần ngươi phải làm cái gì cho tốn công. Ta chỉ cần ngươi giúp một việc mà thôi.”
“Được! Được! Việc gì ta cũng đồng ý!” Đôi mắt Đại Tiên Chân Nhân sáng lên vội vàng la lớn.
“Tốt. Rất đúng ý ta, việc ngươi cần làm chính là trở thành một phần dưỡng chất cho ta.”
Lời vừa dứt, trên tay Trác Phàm hiện lên một tầng ánh sáng đỏ như máu. Bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy tốc độ khô héo của cơ thễ lão ta. Sinh mệnh dần dần giảm xuống, những gì còn lại sau đó của Đại Tiên Chân Nhân được người của Hỏa Băng Thôn tôn thờ chỉ là cát bụi.
“A…!”
Phương Thanh Đồng vừa mới hồi phục chút thần trí, nhìn thấy mười mình thích đang dùng ma công hút khô thân thể của tên tà dâm kia lập tức hét lên thất thanh lần nữa ngất đi. Nàng chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng dã man đến như vậy.
Bích Quân vì cái chết của Vương Chung mà khi thấy cảnh này tuy có khiếp sợ nhưng lại có chút thoải mái. Kẻ giết người mình yêu chết đi tuy bi thảm hơn trăm lần nhưng dù sao đó vẫn là kẻ thù.
Trác Phàm sau khi thu tay lại đôi mắt nhìn sang Phương Thanh Đồng rồi lại nhìn sang Bích Quân đưa cho nàng một viên đá màu bạch ngọc nói: “Các ngươi cứ ở yên đây, lát nữa sẽ có người đến cứu.”
Nói xong, thân ảnh của hắn trong nháy mắt biến mất. Nếu như không phải y phục cùng đống cát bụi do Đại Tiên Chân Nhân để lại thì Bích Quân đã không tin trước đó Trác Phàm đã ở đây.
Sau khi nghe lại lời thuật của nàng, Phương Đức lúc này nhận lấy viên ngọc thạch kia rồi mới hít một hơi sâu. Người như Đại Tiên Chân Nhân trước kia muốn trọng thương hắn đã phải có hơn một trăm người liều mạng thế mà Trác Phàm lại nhẹ nhõm giết chết. Đây là như thế nào thực lực?
Nắm chắc viên đá trên tay, tuy ông không biết viên đá này có tác dụng gì nhưng nếu là Trác Phàm đưa cho thì phải giữ thật kỹ.
Những người khác lúc này cũng đa số vào hết bên trong lều, nghe được lời tường thuật kia cũng bất giác hít một ngụm lương khí. Thật may mắn Trác Phàm không có ý xấu với bọn họ.
Sau hôm đó, Phương Đức đưa đoàn người trở về. Từ nay về sau đã không còn tồn tại Hỏa Băng Thôn, nó đã chìm trong biển lửa và bị người đời lãng quên. Nói chính xác hơn chính là sẽ bị người của Băng Hỏa Thôn lãng quên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK