Ngoại trừ Hoắc Vũ Cơ, mấy tên còn lại đứng ở đây đều bước lên mộ bước đôi mắt tựa hồ phát sáng. Đôi mắt hưng phấn đảo xung quanh đám đệ tử của Thiên cơ phủ.
Bất cứ tên nào thấy ánh mắt của đám người kia nhìn tới cũng đề cúi người, âm thầm cầu nguyện tổ tiên đừng có nhìn trúng mình.
Rất nhanh sau đó, hầu hết đệ tử tinh anh đã chọn được đối thủ luận bàn cho mình, chỉ còn duy nhất một người vẫn đứng đó, ánh mắt từ đầu đến cúi vẫn nhìn về phía Trác Phàm cùng Hoắc Vũ Cơ.
Đó là một nam tử tuấn tú mặc y phục màu đỏ mang phong thái lãng tử tên là Tôn Hạt. Lúc đầu hắn gia nhập vào tinh anh đệ tử đã bị vẻ đẹp của Hoắc Vũ Cơ hấp dẫn, năm lần bảy lượt ngở lời thích nàng. Thế nhưng mọi lần đều bị nàng cự tuyệt.
Hắn cho rằng bởi vì mình thực lực yếu kém cho nên không lọt vào mắt của người thương vì thế lao đầu vào tu luyện. Người ngoài cho rằng hắn là một cái cuồng tu như ai biết nguyên nhân trong đó vẫn là vì Hoắc Vũ Cơ.
Lần này xuất quan hắn đã trùng kích thất bại, tuy là như thế nhưng thực lực vẫn có chỗ tăng tiến. Hắn tin rằng lần nữa bế quan thì chắc chắn sẽ phía được bình chướng trở thành hóa hư cảnh cường giả để đứng ngang hàng với người mình ngày đêm tơ tưởng.
Ấy thế mà hôm nay, chứng kiến Hoắc Vũ Cơ tay trong tay kéo Trác Phàm đi đến ngồi cạnh, lại còn nói chuyện vui vẻ với hắn, Tôn Hạt sao có thể không tức giận. Lòng ghen tỵ dâng lên tới cực điểm hắn muốn mượn cơ hội lần này cho Trác Phàm ăn khổ.
“Ta sẽ cho nàng thấy tên tiểu tử này không xứng với nàng.” Thâm tâm của hắn âm thầm nghĩ, ánh mắt lạnh băng chăm chú nhìn Trác Phàm. Tuy không thể trực tiếp giết chết Trác Phàm nhưng để hắn thành bao cát luyện tay cũng không phải là ý kiến tệ.
Dường như cảm nhận được hàn ý từ đâu đó, Trác Phàm ngơ ngác quay sang Tôn Hạt. Bắt gặp ánh mắt đối phương hằn học nhìn mình, hắn ngẩng ra một lát lại nhìn sang Hoắc Vũ Cơ đang ngồi bên cạnh. Dường như hiểu ra điều gì, hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng cảm thán. “Đúng là nữ nhân là niềm đau.”
Có điều Trác Phàm lập tức bác bỏ nó, suy nghĩ này chỉ có kẻ yếu mới nói ra được. Nếu như có đủ thực lực thì đâu cần phải sợ phiền phức.
“Có điều bây giờ ta đúng thật là kẻ yếu a.”
Trác Phàm lắc đầu sau đó đứng dậy muốn rời khỏi vũng bùn này. Hoắc Vũ Cơ thấy thế đứng lên hỏi.
“Còn chưa kết thúc mà đã trở về sao?”
“Thương thế của ta còn chưa hồi phục cho nên muốn về trước khôi phục.”
“Cũng đúng a, nghe nói lần trước ngươi bị thương rất nặng. Để ta tiễn ngươi về.”
“Hay là thôi đi. Ta có thể tự về.”
Trác Phàm giật mình từ chối. “Đại tỷ à, ngài không hiểu ta đây là đang tránh rắc rối hay sao. Ngươi mang ta đưa ta về khác nào làm hồng tâm cho người ta nhắm đến.”
Đúng lúc này, Tôn Hạt đi đến nở ra một nụ cười giả tạo nói: “Ta lúc trước nghe Hoắc sư tỷ nói tiểu sư đệ tên là Trác Phàm a. Trùng hợp là mấy ngày trước ta lại nghe nói một đệ tử của Hoàng cơ phủ đánh bại La Hợp tu vi Thần chiếu thất trọng cũng tên là Trác Phàm. Hẳn là cùng một người đi.”
Hoắc Vũ Cơ cảm thấy không đúng vội lao lên cản trước mặt Tôn Hạt mở miệng cảnh cáo: “Tôn Hạt, ngươi muốn làm gì?”
Xùy cười một tiếng, Tôn Hạt trả lời: “Không có chuyện gì, so với đám đệ tử Thiên cơ phủ, ta càng là tò mò hơn về thực lực của Trác sư đệ đây cho nên muốn cùng nhau luận bàn một chút mà thôi.”
Hoắc Vũ Cơ cười lạnh: “Chỉ là luận bàn thôi mà, ta bồi ngươi cũng được. Đệ ấy đang bị thương không thể tiếp nhận.”
Tần Hạo hạt lấy trong túi ra một bình đan dược nói: “Ta sao có thể là đối thủ của Hoắc sư tỷ. Viên bát phẩm đan dược này tặng cho Trác sư đệ. Chỉ cần dùng nó thì thương thế hiện tại có thể lập tức khôi phục bình thường. Ta rất có thành ý rồi, chỉ cần ngươi đấu với ta một trận mà thôi. Dù sao cũng không phải là cái gì chiến đấu sinh tử không phải sao? Nếu cứ núp sau Hoắc sư tỷ như vậy thì sao có thể trở thành cường giả.”
Hoắc Vũ Cơ tức giận còn muốn nói thêm gì thì đã bị Trác Phàm cản lại, ánh mắt của cực kỳ âm trầm. Nếu không phải vài ngày nữa hắn phải rời Tây châu cùng Dương Tiêu đi đến Nam châu thì bây giờ đã không ngại chiến với tên Tần Hạo này một trận.
“Có chuyện gì sao?”
Đúng lúc này, Dương Tiêu đột nhiên xuất hiện. Hắn từ phía xa nhìn thấy bên này ba người có chút hỗn loạn lại nhận thấy dường như Tần Hạo có ý gây sự với Trác Phàm bèn ra mặt hỏi thăm.
“Bái kiến chấp sự. Chuyện là ta muốn luận bàn một chút với Trác sư đệ, người đã vượt cấp đánh thắng một tên đệ tử của Thiên cơ phủ mà thôi. Ta cũng rất có thành ý tặng đệ ấy một viên bát phẩm đan dược xem như đền bù nếu có bị ta đánh thương a.”
Nhìn ngữ điệu ngạo mạn như vậy, Dương Tiêu cũng có chút chán ghét. Hắn nhìn ra tức giận của Trác Phàm bên này, cũng hiểu lý do Trác Phàm không muốn động thủ.
Kéo Trác Phàm ra sau một chút, Dương Tiêu nhỏ giọng nói: “Tiểu tử, ta có thể dời lại thêm vài ngày nữa. Ngươi thay ta dạy dỗ hắn, đánh gãy sự kiêu ngạo của tên này đi. Về sau trên đường đi ta sẽ đặc biệt chiếu cố ngươi.”
Trác Phàm ngẩn ra nhìn Dương Tiêu, thấy bản mặt mập mạp hai mắt hít chịt của hắn nhìn mình, khóe miệng còn nở một nụ cười lạnh làm Trác Phàm tương tự cũng cười theo, đôi mắt cũng có chút ít hàn khí khó nhận thấy.
Nói thật, Dương Tiêu cũng không tin tưởng Trác Phàm có thể chiến thắng Tần Hạo. Trác Phàm dù gì cũng có thể đánh thắng La Hợp, tuy không thể bằng Tần Hạo nhưng gây ra vài vết thương hẳn là không thành vấn đề. Huống chi Trác Phàm cũng rất có tiềm năng, mượn cơ hội lần này để hắn thể hiện thiên phú, sau này cũng tốt để tiến vào Đại cơ phủ.
Đưa tay nhận lấy bình dược từ tay Tần Hạo, Trác Phàm mở miệng nói: “Cảm tạ Tần sư huynh tặng thuốc.”
“Ngươi không dùng nó hay sao?”
“Không vội, viên đan dược này rất hiếm, vẫn là nên để bị thương nặng mới dùng.”
“Ha ha. Đúng là rất hiếm, cho dù là ta cũng khó khăn lắm mới có được nó a. Ngươi trân trọng vậy là tốt.”
Tần Hạo cười lớn, suy nghĩ của hắn chính là Trác Phàm muốn sau khi ăn no đòn rồi mới phục dụng.
Hoắc Vũ Cơ có chút lo lắng nói: “Ngươi có ổn không đấy. Ta có viên ngũ phẩm đang dược, ngươi phục dụng đi.”
Trác Phàm mỉm cười nói: “Thương thế của ta cũng khỏi được tám chín phần rồi. Không dùng cũng không sao. Ngươi vẫn là nên giữ lại để dùng đi.”
Hoắc Vũ Cơ gật dầu sau đó quay sang Tần Hạo cảnh cáo: “Trác Phàm có chuyện gì thì ngươi không xong với ta đâu.” Sau đó nàng bước trở về ghế ngồi đôi mắt tức giận nhìn lên đấu đài có hai tên đệ tử đang tỉ đấu với nhau.
Tần Hạo nhìn thấy độ của nàng khó tránh khỏi tức giận trong lòng. Hàn khí trên người bốc lên càng lúc càng nhiều hơn.
Dương Tiêu vỗ vai Trác Phàm một cái sau đó xuất hiện bên cạnh quản sự nói nhỏ. Chỉ thấy người kia gật đầu liên hồi sau đó đảo mắt nhìn về phía Trác Phàm lộ ra chút hâm mộ, cuối cùng là cung kính ôm quyền.
Dương Tiêu gật đầu hài lòng trở về chỗ ngồi của mình. Vừa nãy hắn căn dặn quản sự phải chú ý an toàn của Trác Phàm. Đương nhiên người kia không dám tắc trách, hắn cũng không dám dắc tội quản sự. Dù sao điều này cũng không phải là khó làm, cũng không đắc tội đến trưởng lão sau lưng Tần Hạo.
Các trận chiến tiếp theo diễn ra một cách chóng vánh, hầu hết đệ tử của Thiên cơ phủ bị chọn trúng sau khi xuống đài đều có bộ mặt bầm dập. Người nào cũng khóc không ra nước mắt thầm trách đối phương nặng tay.
Lúc này, quản sự lần nữa bước lên trên dõng dạt nói lớn: “Tiếp theo là trận cuối cùng. Đây sẽ là trận chiến có một không hai từ trước đến nay, một đệ tử tinh anh sẽ tỉ đấu với đệ tử của Hoàng cơ phủ. Tần Hạo hãy bước lên trên đấu đài.”
Vừa dứt tiếng, Tần Hạo lập tức vận nguyên lực đề khí bay lên nhào lộn một vòng ở không trung sau đó hạ xuống trên sân của đấu đài, bộ dáng cực kỳ tiêu sái.
“Hoàng cơ phủ sao lại có mặt ở đây. Lại còn là đối tượng bị nhắm trúng?”
“Ài! Xem ra lần này hắn ăn khổ rồi.”
“Tên tinh anh kia cũng thật là ác ôn. Sao lại chọn một kẻ ở Hoàng cơ phủ để tỉ đấu. Không phải ở đó chỉ có thiên huyền cảnh đệ tử hay sao?”
“Hẳn là tên kia đắc tội với hắn cho nên mới mượn cớ trả thù.”
“Thật tội nghiệp a!”
Lời này vừa dứt, đệ tử xung quanh lập tức xì xào bàn tán. Lúc này, quản sự nheo mắt lại, khí tức từ trong người phát ra làm đám người kia kinh hãi vội vàng trật tự trở lại. Thấy đều đã ổn định, hắn gật đầu nói tiếp.
“Vị đệ tử này vài ngày trước đã từng khiêu chiến và chiến thắng một đệ tử của Thiên cơ phủ. Không ai khác chính là Trác Phàm.”
Trác Phàm trầm mặc cũng phi thân bay lên thi lễ với quản sự một cái rồi đứng sang một bên.
“Là hắn?”
Chu Nhược Hy lúc này mới nhìn rõ người quản sự nói là ai. Nàng lúc trước chỉ đang ngờ ngợ đoán ra được. Đến bây giờ thấy thân ảnh kia thì đã hoàn toàn xác nhận đó là Trác Phàm. Nhớ lại cảnh La Thống bị giết làm nàng thoáng chút rùng mình nhưng cũng rất mong đợi chứng kiến thực lực thật sự của Trác Phàm là như thế nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK