Sau một tháng lên đường, Trác Phàm đã xuất hiện ở bên dưới Huyết Vân Sơn Mạch. Những ngày qua trên đường hắn đi gặp rất nhiều người của Đường Môn tới lui, còn có cả tu giả của Hắc Phong Điện. Cũng may trên đường Trác Phàm biến đổi một chút khuôn mặt nếu không e rằng hắn gặp không ít phiền phức.
“Thật thoải mái khi trở lại là chính mình a.” Hít một hơi sâu cảm thán, Trác Phàm vặn vẹo một chút khuôn mặt trở về với trạng thái vốn có của hắn rồi bước chân hắn bắt đầu chuyển động mang theo thân ảnh dần dần biến mất khỏi chân núi.
Đường đi của Trác Phàm khá thuận lợi, thỉnh thoảng xuất hiện một ít nhị cấp cùng tam cấp linh thú tấn công, hắn tiện tay giải quyết rồi tiếp tục lên đường.
Đến khi bắt đầu xuất hiện một ít tứ giai linh thú Trác Phàm bắt đầu đi chậm lại, hắn dùng một viên ẩn tức đan sau đó theo đường mòn mà đi.
Đi không được bao lâu, Trác Phàm nhìn thấy một nhóm bốn hắc y nhân phía trước nên vội vàng ẩn nấp. “Đám người này hẳn là đám người đã ám sát Môn chủ của Đường môn. Không biết chúng là người của thế lực nào.” Nghĩ thế, Trác Phàm âm thầm bám theo.
“Các ngươi mau chia nhau đi tìm bằng được Đường Thiên Tiếu, nếu hắn còn sống lập tức giết ngay sau đó phi tang hiểu chưa.” “Tuân lệnh” Nói rồi bốn hắc y nhân kia chia làm bốn hướng khác nhau bắt đầu hành động.
“Bốn thiên huyền cường giả. Xem ra đây là người của Bát thế gia. Nhưng rốt cuộc tại sai chúng lại truy sát Môn chỉ Đường môn, còn phái nhiều cao thủ như vậy.” Trác Phàm nghĩ thầm trong lòng.
Trác Phàm kẽ nhắm mắt sau đó mở ra, trong mắt hắn mơ hồ có một ít bạch quang ngưng tụ. Trác Phàm nhìn đi khắp nơi rồi dừng mắt trước một cái động nhỏ. Hắn kinh ngạc phát hiện ra nơi đó có khí tức của tam cấp trận thức nhằm che dấu khí tức.
Trác Phàm ngưng thần, vận dụng tối đa Bạch Quang Thần Đồng xâm nhập vào sâu bên trong trận thức. Với thực lực hiện tại của Trác Phàm chỉ có thể thấy mơ hồ hai hai bóng người, một người đang đứng trước cửa động, một người nằm bên trong.
“Quả nhiên là vậy.”
Trác Phàm thu hồi Bạch Quang Thần Đồng, hơi suy nghĩ một chút bắt đầu hướng thẳng cửa sơn động mà đi. Đến trước cửa động, Trác Phàm hai mắt lóe lên nhìn trận pháp lẩm bẩm: “Tam cấp trận thức Bàn Long Trận.”
Trác Phàm nói thầm trong miệng, sau đó hắn lấy linh thạch ra bố một cái ngũ cấp trận thức bao bọc bên ngoài, sau đó bày một cái phản trận thức phá hủy kết giới của Bàn Long Trận.
Sau khi phá xong kết giới, một cô nương trong cửa động nhảy ra, tay ngọc ném ra hai viên bi lớn nhỏ thẳng vào Trác Phàm làm hắn nghiên người né đi. Khi hai viên bi sượt qua người hắn lập tức chà xát vào nhau phát nổ.
Viên bi lớn phóng ra hàng đống ngân châm, viên bi nhỏ thoát ra một luồng khói màu tím bao phủ lấy Trác Phàm. “Có độc?” Trác Phàm ngạc nhiên lên tiếng. Thoáng chốc thân ảnh hắn tràn trong làn khói còn nghe cả tiếng “keng keng” của ngân châm.
Cô nương kia thấy làn khói kia bao vây lấy Trác Phàm khẽ thở phào, khuôn mặt còn ngưng trọng lúc nãy giãn ra không ít nhưng ngay lập tức hoảng sợ trở lại khi bên trong độc vụ vang lên tiếng nói của Trác Phàm: “Từ lâu nghe danh Đường Môn ám khí tuyệt học bất phàm quả nhiên danh bất hư truyền. Một cô nương Trúc Cơ bát trọng cũng có thể phóng ta ám khí ảo diệu đến như vậy.”
Trác Phàm từ trong độc vụ đi ra bình an vô sự một mặt đánh giá vị cô nương kia. Nhìn qua, nàng khoảng mười bảy mười tám tuổi có gương mặt thanh tú dáng người đầy đặn. Nàng mang một bộ đồ bó sát người lộ ra vòng eo tinh tế có thể làm say mê bất kì một nam nhân nào.
Ngay cả Trác Phàm cũng âm thầm khen vẻ đẹp của nàng. Hắn từng thấy một Thái Vân Cơ hoạt bát thông minh, một Trác Thùy Vân trầm tính thùy mị nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một nữ nhân đẹp như vậy.
Nhìn thấy Trác Phàm nhìn chằm chằm đánh giá mình, nàng không khỏi đỏ mặt đưa tay thủ thế trước ngực mình, đem đôi mắt nhìn một tên biến thái đánh thẳng vào mắt Trác Phàm.
Nhìn bộ dạng nàng thế kia càng làm cho Trác Phàm thấy thú vị nhưng cũng xấu hỗ vì lần đầu tiên có người nhìn mình với ánh mắt như vậy. Vội vàng ho ho vài cái Trác Phàm nói:
“Yên tâm đi, nếu ta muốn giết các ngươi thì đã không bài đại trận khác mạnh hơn ở bên ngoài mà thẳng đến xông vào rồi. Ngươi hẳn là Đường Yên Nhi tiểu thư con gái của Đường Thiên Tiếu Đường môn môn chủ đang nằm ở bên trong đúng không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Vị cô nương kia không trả lời hắn mà hỏi ngược trở lại.
“Ta vốn là một người tốt thấy bên ngoài có bốn tên cường giả thiên huyền cảnh đang truy đuổi các ngươi bèn tìm các ngươi trước. Không ngờ ngươi không những không cảm ơn còn ra tay tàn nhẫn với ta. Nếu vậy ta đành rời khỏi đây thôi.” Nói rồi, Trác Phàm chậm rãi quay người đi.
“Đợi đã! Ta đúng thật là Đường Yên Nhi. Ngươi nói bên ngoài còn người truy sát ta có thật không?” Đường Yên Nhi kêu lớn một tiếng, rồi lại ngập ngừng nhỏ giọng nói.
Như đã đoán trước được hành động của Đường Yên Nhi, Trác Phàm dừng cước bộ quay lại nhìn Đường Yên Nhi khiến nàng thoáng chốc đỏ mặt. Không thể không nói, tuy Trác Phàm chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi nhưng cơ thể lại phát triển rất tốt.
Bây giờ hắn đã cao hơn 1m8 cộng thêm khuôn mặt anh tuấn xen lẫn chút non nớt kia không khỏi làm Đường Yên Nhi có chút ngại ngùng khi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy,
Trác Phàm biết chắn chắn Đường Yên Nhi sẽ kêu hắn dừng lại tại vì theo lời Trác Phàm nói thì có bốn tên thiên huyền cường giả truy tìm tung tích của bọn nàng cùng với vừa nãy Trác Phàm ra tay phá trận đã làm tấm chắn duy nhất của nàng cùng Đường Thiên Tiếu triệt để mất đi.
Nếu như Trác Phàm đi thì Ngũ cấp trận thức hắn vừa bố trí sẽ bị hắn giải khai đến lúc đó nàng và cha nàng chỉ có con đường chết. Mà Đường Yên Nhi nhìn thấy Trác Phàm không có sát ý nên mới lựa chọn tin hắn.
Trác Phàm tiến thẳng vào bên trong hang động, thấy một vị trung niên tu giả chính là Đường Thiên Tiếu đang nằm ở đó. Sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi thâm tím, trên trán của hắn còn mơ hồ xuất hiện đường gân máu màu đen.
Trác Phàm tiến lại lập tức đưa tay xuống dưới cổ của của Đường Thiên Tiếu xem xét mạch đập của hắn sau đó lấy tay của mình áp vào bàn tay lạnh buốt của Đường Thiên Tiếu rồi nhắm mắt vận công.
Đường Yên Nhi do dự một chút cũng không cản Trác Phàm lại. Nương theo nguyên lực xâm nhập vào cơ thể của Đường Thiên Tiếu, Trác Phàm phát hiện bên trong cơ thể hắn có một vài con trùng giống như con tằm đang không ngừng thôn phệ kinh mạch rồi nảy nở với tốc độ chống mặt.
“Cha ta như thế nào rồi?” Đường Yên Nhi lo lắng hỏi.
“Ma vật đã ăn sâu vào kinh mạch, nếu không phải Đường môn chủ vận nguyên lực bảo vệ lục phủ ngũ tạng thì e rằng hắn đã mất mạng từ lâu rồi.”
“Vậy ngươi có cách nào cứu được hắn không? Chỉ cần ngươi cứu được cho dù bắt ta làm gì ta cũng làm.” Nói tới đây khuôn mặt Đường Yên Nhi thoáng ửng hồng nhưng lập định thần nghiêm túc nhìn Trác Phàm.
Thấy bộ dạng của nàng như thế, Trác Phàm cũng không để ý ngược lại hắn còn mừng thầm trong lòng. Những ngày Hắc Phong Điện phá động Hắc Phong truy sát lệnh kia làm hắn cảm thấy mình cần có một chỗ dựa.
Vừa đúng lúc đến Huyết Vân Sơn gặp phải Đường Môn môn chủ gặp nạn, chỉ cần hắn ra tay cứu giúp, một người nổi tiếng trọng tín nghĩa như Đường Thiên Tiếu chắc chắn sẽ ra tay bảo vệ hắn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK