Mục lục
Thiên Địa Đại Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Băng Hỏa Thôn
Từng người từng người ra vào nườm nượp, nhiều nhóm đi săn đã trở về cùng với vài con linh thú.
“Trưởng Thôn. Lần này đi săn thật là không may mắn. Ta phải đi một nơi khá xa mới tìm được ba đầu nhất cấp linh thú.”
Một tên tráng sĩ vừa đặt trên vai hai con thỏ trắng, người đi cùng với hắn có vẻ còn là thiếu niên nhưng cũng rất lực lưỡng theo đó thả xuống một đầu chuột chuỗi khác.
Tên thiếu niên thở dài một hơi cảm thán: “Ài. Nếu như ta mạnh mẽ như năm người Trương Định thì đâu cần phải đi tới mấy chỗ an toàn để tìm mòn mắt một con linh thú, cứ trực tiếp đến chỗ khu vực có tam cấp linh thú là được rồi.”
Vừa nói hắn vừa đưa mắt liếc nhìn phía phương trời xa. Đột nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ sau đó đưa tay chỉ về hướng xa xa.
“Trưởng thôn à. Đằng kia có phải là hướng của năm người Trương Định đi săn hay không?”
Mọi người nghe thấy như thế liền quay sang nhìn theo. Ở phía xa, một đám khói đen bốc lên nghi nghút như một đám mây to theo cơn gió lùa đến.
Nơi đây toàn bộ đều là băng tuyết, nếu nói tự bắt được lửa e rằng là điều không thể trừ phi có người đốt lên. Phương Đức kinh ngạc, nghĩ ngợi một chút liền lập tức gọi vài tên tráng sĩ hướng phía cột khói mà đi.
Phương Đức chỉ cần nhìn một chút ra liền hiểu được ý nghĩa của cái tín hiệu kia. Đám người Trương Định hẳn đang gặp nguy hiểm, hắn càng lo hơn chính là cháu gái Phương Thanh Đồng cũng đang đi cùng.
Cứ thế hơn mười lăm tên tráng sĩ hiện có trong làng lập tức theo chân trưởng thôn rời đi. Dù cho có ngược gió nhưng tốc độ của bọn họ cực kỳ nhanh chóng.
Khi đến được nơi phát ra tín hiệu, Phương Đức lập tức đỏ mắt lên. Cảnh tượng nơi đây vô cùng khốc liệt. Mười mấy con Phi Xuyên Ngai Lang đang cùng nhau bao vây một cái vòng tròn lửa.
Thế nhưng lúc này lửa đã không còn cao như trước chỉ còn khoảng một thước hơn mà thôi. Đống củi khô Trác Phàm đem về chỉ đủ duy trì một hai canh giờ. Đàn sói kia đã bắt đầu gào rú liều mạng nhảy vào bên trong.
Chúng canh chừng ở đây rất lâu, sự kiên nhẫn cũng đã đến tận cùng. Phương đức nhìn thấy phía bên trong thân ảnh của bốn người đang cùng nhau chống lại hai con sói vừa mới nhảy vào trong.
Ánh mắt của ai cũng lộ vẻ kinh hoàng, Phương Thanh Đồng cũng đang đầu tóc rối bời tay một tay ôm lấy Trác Phàm một tay cầm kiếm đề phòng có đầu thú vật đuôi mù nào đó tấn công Văn Tử đang bị thương.
Phương Đức quát lên một tiếng liền xung phong đi trước. Đám tráng sĩ thấy người của mình bị bao vây lại thêm Phương Thanh Đồng đang gặp nguy hiểm liền đỏ mắt xông đến bảo vệ nữ thần trong lòng.
Đàn sói ở bên ngoài đang điên cuồng gào rú như đang cổ vũ cho đồng đội ở bên trong bất ngờ nghe thấy tiếng động liền đưa mắt sang nhìn. Thấy đám người Phương Đức, chúng không những không sợ mà con lao đến.
Đao kiếm cùng thú trảo gặp nhau, một hồi giao chiến bắt đầu.
Phương Đức mặc dù tuổi đã cao nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Lão dùng tay không đỡ lấy trảo của một con bạch lang to lớn nhưng không hề bị lùi lại. Bàn tay nổi lên gân xanh, lão dùng sức bấu lấy đầu thịt bên dưới chân con thú vật kia một tay khác nắm chặt lấy cẳng chân rồi làm động tác vật lộn.
Con thú kia ngay lập tức bị Phương Đức đánh ngã. Không dừng lại ở đó, lão tiếp tục dùng bàn tay không của mình nhắm thẳng vào đầu nó mà tương.
Chỉ trong phút chốc máu tươi từ con sói xấu số trào ra văng lên cả trên mặt. Phương Đức dừng tay nhanh chóng di chuyển đến là thịt một đầu sói khác. Nơi lão đi qua đều để lại một con sói ngã xuống. Nếu so về sức chiến đấu e rằng vị trưởng thôn này đã có thể đấu với đỉnh phong thiên huyền cường giả.
Nhanh chóng tiếp cận vòng lửa, Phương Đức nhanh chóng nhảy vào. Lúc này Trương Định, Thái Lai, Vương Chung, Vương Hội đã hít thở không thông. Năng lực của bọn họ tuy mạnh mẽ nhưng trải qua một ngày một đêm không ngủ tinh thần giảm sút trầm trọng lại thêm phải đi ra ngoài kiếm củi có nhiều nguy hiểm cho nên thực lực giảm sút trên phạm vi lớn.
Sự xuất hiện của trưởng thôn làm bốn người mừng rỡ như điên nhưng cũng không dám lơ là tiếp tục quần đấu với hai đầu Phi Xuyên Ngai Lang.
Phương Đức thấy cháu gái vẫn an toàn thở phào ra một hơi vội vàng tìm đầu sói ở gần đó nhất ra tay. Rút ở sau lưng ra một thanh đại đao to lớn, lão huy động một cách cực kỳ thuần thục tả đột hữu xung làm nó thoáng chốc rối loạn.
Cuối cùng, Phương Đức một đao đâm vào yết hầu của con Phi Xuyên Ngai Lang kia. Lão xoay đao sau đó tạt ngang một cái, đầu sói lập tức rơi xuống dưới tuyết. Đối với những kẻ dám làm hại cho đứa cháu gái yêu quý của mình lão không hề có chút nhân từ nào cả cho dù đó là một con thú đi chăng nữa.
“Đồng Nhi. Con có sao không?” Phương Đức chạy đến mở miệng hỏi thăm.
“Nàng không sao nhưng chúng ta thì sắp chết rồi a. Trưởng thôn à, ngài có thể nhanh giải quyết nó một chút hay không?”
Vương Hội thấy Phương Đức chưa có ý cứu mình vội vàng la lớn. Quả thật hắn là người nhỏ tuổi nhất ở nhóm Trương Định cũng là thực lực thấp nhất cho nên đã kiệt sức từ lâu. Nếu không phải bản năng sinh tồn quá lớn e rằng lúc này hắn đã nằm trong bụng của mấy con thú kia.
“Đúng đúng. Sau khi xử lí xong đám chó sói đáng ghét này thì hỏi thăm cũng không muộn.”
Phương Đức gật gù vội vàng đứng dậy cánh tay phải to lên một phần, lão vận sức ném ra thanh đại đao ở trong tay.
Chỉ nghe một tiếng “Phập”, đầu Phi Xuyên Ngai Lang đang một mình đấu với bốn người Trương Định lập tức ngã xuống, ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp phát ra thì đại đao đã cắm xiên qua đầu.
Bốn người nhìn xung quanh như trút được gánh nặng liền ngã nhào xuống đất thở hổn hển. Lúc này phía bên ngoài vòng lửa, đám tráng sĩ kia đã lần lượt xử lí hết đàn linh thú bên ngoài.
Dây nhợ được ném ra ở khắp nơi tạo thành một cái lưới bằng thừng chặn hết tất cả lối chạy của đàn Phi Xuyên Ngai Lang. Để tránh “chó cùng rứt dậu” bọn họ chỉ từ phía bên ngoài bọn họ bắt đầu phóng lao vào trong, đợi cho bầy sói bị thương ít nhiều sau đó mới tiến vào trong.
Qua một thời gian, xác của hơn mười con Phi Xuyên Ngai Lang đã được chất lại thành đống, mọi người đều lên tiếng hoan hô. Với số lượng thế này đủ cho cả thôn ăn cả tháng rồi.
Lúc này Phương Đức mới đi lại xem xét tình hình Văn Tử, phát hiện hắn bị thương nặng liền giao cho hai người nhanh chóng mang trở về chữa thương.
“Nếu không có ý tưởng của Trác Phàm, e rằng chúng ta đã chết ở nơi đây rồi.”
Thấy mọi việc đều đã được giải quyết, Phương Thanh Đồng lúc này mới mở miệng nói khẽ, giọng còn ngậm ngùi. Đôi mắt nàng chăm chú nhìn vào gương mặt trắng bệch nằm trên đùi của mình xoa xoa. Nếu lúc này Văn Tử tỉnh dậy chắc chắn sẽ mắng âm ỉ. Hắn mới là người bị trọng thương a, Trác Phàm chẳng qua là mệt quá ngất đi mà thôi.
Những tên tráng sĩ khác nhìn một màn này cũng trầm mặt thầm than. Nữ thần thầm thương trộm nhớ bao lâu cuối cùng lại đang rơi lệ vì một người đàn ông khác. Ai cũng đều có ý nghĩ phải chi người nằm ở bất tỉnh ở đó là bọn hắn.
Phương Đức thở dài một tiếng, vỗ vỗ đầu Phương Thanh Đồng. Lão rời đi lệnh cho mấy tên tráng sĩ đem xác của đám Phi Xuyên Ngai Lang trở về. Chính lão thì cõng lấy Trác Phàm ở trên vai rồi cùng Phương Thanh Đồng và đám người Trương Định trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK