Trác Phàm từ nhỏ đã được cha dạy phải trở thành một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất để làm chỗ dựa cho người mình yêu.
Lần trước vì bảo vệ mình, Bạch Vân Vân đã đỡ giúp Trác Phàm một kích của Hoàng Phi Thanh suýt chút mất mạng làm hắn cực kỳ đau lòng. Hắn đã thầm thề nhất định phải mạnh mẽ, phải khiến mình luôn đứng ở trước mắt người thương giúp nàng che mưa chắn gió.
Giờ đây bị Triệu Nguyên mắng là rùa rút đầu lại nói chỉ có thể núp sau lưng đạo lữ của mình đã đánh động đến lòng tự trọng của Trác Phàm. Hắn âm trầm quay lại thầm nghĩ nhất định phải dạy cho tên Triệu Nguyên này một bài học.
Thấy Trác Phàm một mặt nghiêm túc có phần đáng sợ nhìn mình, Triệu Nguyên hơi chột dạ một tí. Hắn biết mình đã nói lỡ lời với đối phương nhưng vì lúc này hắn không muốn tỏ ra yếu thế nên không xin lỗi mà chỉ đứng nhìn người đang bước tới mà thôi. Dù sao hắn cũng đạt được mục đích chính là khiến Trác Phàm phải tỉ thí với mình.
“Ta không cần ngươi phải làm người hầu của ta, chỉ muốn sau trận chiến này người đừng có kiếm cớ gây sự với ta nữa.” Trác Phàm đến ngay trước mặt Triệu Nguyên nói.
“Ngươi nói cứ như là có thể thắng ta vậy.” Triệu Nguyên không chịu thua đáp lời.
“Bắt đầu đi!”
Lời vừa dứt, hai người nhảy lùi ra sát rìa của đấu đài. Trác Phàm tiến lên đánh trước, một quyền đánh ra trước mặt đối phương. Triệu Nguyên thấy thế liền né sang một bên đưa tay đánh vào cổ tay nào ngờ lực lượng của Trác Phàm quá mạnh mẽ không hề xê dịch một chút nào liền cả kinh nhảy ra giữa sân giữ khoảng cách.
Ngay lúc Triệu Nguyên đáp xuống, Trác Phàm liền quay người đuổi theo chợt thấy cánh tay mình vô lực rũ xuống. Hắn khẽ nhíu mày nhìn lại còn họ Triêu đứng giữa sân lại cười đắc ý.
Trác Phàm nhận ra kinh mạch ở cánh tay bị một tầng bình chướng chặn lại làm nguyên lực của hắn không cách nào đi qua được.
Thấy thái độ của Trác Phàm, Triệu Nguyên lên tiếng giải thích: “Đây là một bộ pháp quyết mà ta học được. Có thể dùng nguyên lực của chính mình để phong ấn nguyên mạch của đối phương một thời gian, cánh tay phải của ngươi e rằng không dùng được một thời gian rồi.”
“Đắc ý quá sớm.”
Trác Phàm mặc kệ cánh tay vô lực kia vẫn cứ nhào tới dùng tay phải hóa thành trảo đánh lên đầu Triệu Nguyên. Khi thấy đối phương nghiêng người sang trái né đi, hắn liền đảo hướng từ đánh xuống thành tạt sang bên trái.
Triệu Nguyên không hề bất ngờ trước đòn này, hắn ngả ngửa người về sau cho trảo quét qua người rồi bật người dậy. Cánh tay trái của Trác Phàm đã không dùng được nên trước ngực đã hiện ra một sơ hở lớn. Tận dùng cơ hội này, Triệu Nguyên liền vung tay đánh một chưởng tới đối phương. Tưởng chừng sắp đánh trúng, tay phải Trác Phàm liền giờ lên tung chưởng đánh lại.
Triệu Nguyên cảm thấy bất ngờ liền nhanh chóng thu tay lùi lại nhưng tốc độ ra tay của Trác Phàm quá nhanh làm hắn không khỏi bị chậm trễ một chút. Cảm thụ cánh tay đau đớn, hắn nhìn qua người đứng trước mình kinh ngạc nói.
“Sao có thể?”
“Không có gì không thể, đặc biệt là ở trước mặt của ta.”
Trác Phàm tự tin nói lời như vậy không phải không có lí do. Nguyên lực cùng cơ thể của hắn đã rất mạnh mẽ, nếu thực lực cao hơn có lẽ có chút khó khăn nhưng tu vi của Triệu Nguyên lại chỉ có thiên huyền nhất trọng cho nên tầng bích chướng không quá dày, hắn chỉ cần mạnh mẽ vận nguyên lực liền có thể phá tan đi.
Thừa thắng xông lên, Trác Phàm nhảy đến áp sát dùng lực lượng thân thể đánh nhau. Hắn không hề dùng võ kỹ gì mà chỉ giống như mãng phu đơn thuần đánh đấm.
Triệu Nguyên đưa tay đỡ lấy một quyền của Trác Phàm liền dùng nguyên lực tạo bình chướng, một quyền khác của đối phương lại đánh ra. Hắn lại tiếp tục truyền nguyên lực muốn phế đi hai tay Trác Phàm trước để dễ dàng đánh nhau.
Nào ngờ dường như chiêu thức này không hề ảnh hưởng tới Trác Phàm. Hết quyền này đến quyền khác liên tục tung ra làm Triệu Nguyên có chút luống cuống. Sau hơn hai mươi quyền hắn đã dần rơi vào hạ phong.
Cảm nhận cứ thế này thì không ổn, Triệu Nguyên bèn tìm cơ hội lùi ra sau. Trác Phàm đánh một quyền vào hư không lại không tiếp tục truy đuổi nhìn đối phương.
Triệu Nguyên biết chiều vừa rồi không có tác dụng, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.
Đầu gối hơi chùng xuống rồi đột nhiên hắn giống như tia sáng “vèo” một cái đã phi đến sau lưng Trác Phàm.
Huyền giai trung cấp võ kỹ Lưu Quang Phi Ảnh
Một màng này của đối phương làm Trác Phàm không khỏi bất ngờ. Không phải Triệu Nguyên thuấn di mà là tốc độ quá nhanh làm người ta cứ nghĩ là hắn đã dịch chuyển đến nơi khác. Đây là tuyệt kỹ mà Triệu Nguyên đã rèn luyện từ lâu nên được hắn sử dụng một cách lô hỏa thuần thanh.
Một chưởng từ đằng sau cứ tưởng đã đánh trúng nào ngờ thân ảnh của đối phương đột ngột vặn vẹo mờ đi, Triệu Nguyên nheo mắt nhìn Trác Phàm đã dùng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ đứng cách đó vài thước.
Lại lần nữa sử dụng Lưu Quang Phi Ảnh, Triệu Nguyên liên tục tiếp cận tung đòn đánh vào điểm mù của đối phương nhưng những gì hắn làm hoàn toàn không có tác dụng.
Bằng nguyên thần cường đại, mọi đòn đánh của Triệu Nguyên đều bị Trác Phàm nhìn ra. Mỗi khi đối phương đẩy tốc độ lên cao hắn lại dùng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ lách người né đi.
Nhìn thấy Trác Phàm thuận lợi tránh đi tất cả đòn tấn công của mình, Triệu Nguyên không khỏi tức giận muốn xì khói. Điều làm hắn tức giận hơn chính là đối phương chỉ né tránh mà không hề hoàn thủ, cứ như đang dạo chơi tìm ong bắt bướm mà không phải đang đối kháng kịch liệt.
“Họ Trác kia, ta nói ngươi khinh thường ta có đúng không? Tại sao không tấn công ta?”
“Ta không thích”
“Ngươi khinh ta có đúng không?”
“Cho là vậy đi.”
Hai người đấu khẩu với nhau nhưng tốc độ không hề chậm đi. Hai tên tân đệ tử này một người hóa thành đóm sáng liên tục tấn công, người còn lại thì tạo ra tàn ảnh không ngừng né tránh.
Ở ngoài đấu đài những tên đệ tử khác đều cảm thấy như mình hoa mắt nghĩ: “Tại sao thực lực của bọn họ lại biến thái như vậy? Chỉ là đoán cốt cảnh cùng vừa mới đột phá đến thiên huyền cảnh mà thôi nhưng nếu là mình chưa chắc đánh lại a.”
Tống Ngọc bên ngoài cũng ngơ ngác. Rõ ràng trận chiến đang diễn ra so với hắn lúc trước quyết liệt hơn rất nhiều. Giờ này hắn mới rõ ràng lúc trước hai người kia chưa hề xuất toàn lực. Cho dù hắn không khinh địch thì thế nào, kết quả cũng chỉ có một mà thôi.
Trác Phàm né tránh một hồi thấy chẳng có gì thú vị, bước chân không lùi lại né tránh nữa mà chuyển sang tấn công.
Nhìn thấy đối phương đánh trả, Triệu Nguyên lúc này mới nở nụ cười dùng cách lấy nhu thắng cương đỡ lấy từng đợt tấn công của Trác Phàm. Mỗi khi Trác Phàm ra tay, hắn đều tìm cơ hội đưa nguyên lực vào phong ấn kinh mạch của đối phương.
Trác Phàm không hề e ngại chiêu này của đối phương. Mỗi lần kinh mạch bị phong bế, hắn lại mạnh mẽ phá tan tần bình chướng đòn tấn công mỗi lúc một dồn dập.
Bản thân cũng có nguyên thần dò xét, Triệu Nguyên không ngừng né đi mọi đòn tấn công của Trác Phàm. Nhưng một lúc sau hắn nhận thấy đối phương dường như càng đánh càng hăng hái quyền tung ra ngày một nhanh uy lực lại ngày một lớn.
Được một lúc sau, Triệu Nguyên đã dần rối cả lên. Bộ pháp của hắn bắt đầu có chút rối loạn, trên trán mơ hồ xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Trác Phàm đưa hai tay sang ngang rồi làm động tác vỗ tay đánh vào hai bên sườn của đối phương. Thấy thế Triệu Nguyên vội đưa hai tay lên đón đỡ. Trác Phàm chạm tay đối phương liền đưa tay vặn một vòng cho tay mình phía bên trong sau đó tách ra.
Hai tay của Triệu Nguyên bị Trác Phàm đánh văng sang hai bên liền cảm thấy một hồi đau nhức. Khi hắn chưa kịp hoàn hồn thì chưởng đã đến trước ngực.
Một chưởng này uy lực vô cùng lớn, chưa đến nơi mà kinh phong đã rít gào bên tai. Triệu Nguyên biết mình chắc chắn sẽ bị trọng thương đành phải lùi lại một bước để giảm bớt chấn thương.
Trác Phàm nhìn một chưởng mình bay tới trước ngực đối phương liền thu lực. Hắn thấy mình với Triệu Nguyên cũng không có ân oán gì chỉ muốn giáo huấn đối phương vì vừa mới nói lời nhục mạ mình mà thôi.
Chính vì suy nghĩ đó, khi chưởng đánh tới ngực Triệu Nguyên, Trác Phàm chỉ tùy ý đụng mạnh vào ngực rồi đẩy đối phương lui về sau.
Nào ngờ sau khi tay chạm vào, một cảm giác mềm mềm đàn hồi truyền đến tay Trác Phàm. Hắn cảm thấy có gì đó không đúng liền nhìn sang Triệu Nguyên bị đánh lui đằng kia.
Cứ ngỡ là mình bị trọng thương, Triệu Nguyên cắn răng cố gắng nhịn cho một ngụm máu phun ra nào ngờ đối phương không hề dùng lực đẩy lùi mình. Hắn lui về sau ba bước cảm thấy trước ngực mình nóng ran lên.
Trác Phàm đưa tay phải lên làm động tác như muốn xem xét một chưởng vừa rồi đánh trúng cái gì. Tay hắn cong lại rồi bóp bóp như động tác bóp bánh bao.
Một cảm giác xấu hổ ập đến, Triệu Nguyên đưa tay sờ lên ngực mình. Khuôn mặt của hắn giờ này đã đỏ đến tận mang tai. Hắn nhìn Trác Phàm với đôi mắt đẫm nước la lớn: “Trác Phàm! Ta phải giết ngươi!”
Triệu Nguyên bất chấp tất cả, liều mạng đánh nhau với đối phương. Lúc này tâm trạng của hắn đã hoàn toàn rối bời, bộ pháp tấn công đã không còn hoàn hảo như trước.
Vội vàng thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh bộ né tránh, Trác Phàm chạy trốn khỏi Triệu Nguyên trên đấu đài.
Ở bên dưới, mọi người thấy một màn này không khỏi ngơ ngác. “Đây là có chuyện gì a. Trác sư đệ vừa mới chiếm thượng phong sao bây giờ lại bỏ chạy thụt mạng thế kia.”
Trác Phàm vừa né tránh vừa la lớn: “Ta không cố ý a! Ta làm sao biết được ngươi lại là như thế kia.”
Mặc kệ Trác Phàm nói thế nào, Triệu Nguyên vẫn truy theo không từ không bỏ: “Mặc kệ ngươi có biết hay không. Dám khinh nhờn ta thì dùng mạng trả lại đi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK