Mục lục
Thiên Địa Đại Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy ngày sau

“Báo…!”

Một tên thuộc hạ chạy thẳng vào trong đại sảnh của Minh Nguyệt Lâu la lớn. Lúc này gần như cao tầng của ba nhà đều có mặt. Ngoại trừ các cung phụng cùng trưởng lão được phái ra ngoài làm nhiệm vụ thì tất cả đều tập trung ở đây.

“Báo cáo các vị gia chủ, Trác quân sư, tam trưởng lão Đường Môn báo về đội quân của Vạn Xà Cốc do đích thân ba vị gia chủ của liên minh dẫn đầu mười vạn quân vừa mới xuất hành đang tiến về phía Huyết Vân Sơn. Dự đoán trong ba ngày tới sẽ đi tới nơi binh sĩ nơi ta mai phục.”

“Tốt lắm, ngươi mau trở về bảo Tứ trưởng lão Đường Môn cùng mấy vị lâu chủ của Minh Nguyệt Lâu nơi đó sẵn sàng đợi lệnh.” Trác Phàm gật đầu phất tay.

“Vâng!” Tên kia cung kính rời đi.

“Ha ha. Trác Phàm ngươi quả nhiên đoán đúng, người của Vạn Xà Cốc quả nhiên không đợi được mà xuất quân giành thế chủ động.” Thái Sử Khanh cười lớn tán thưởng.

“Nhưng mà liệu tin tức này có chính xác hay không?” Bạch Minh Nguyệt còn do dự một chút.

“Bạch lâu chủ, ngươi cứ yên âm? Đường Hưng là người có khả năng ám sát giỏi nhất trong số các vị trưởng lão của Đường Môn. Hắn có võ kỹ chuyên dùng để ẩn khí tức cho nên đảm nhận việc tiềm phục đưa tin là vô cùng chính xác.” Đường Thiên Tiếu cười nói.

“Ta cũng tin là không ai có bản sự này hơn Tam trưởng lão cả. Kế tiếp Bạch tổng lâu chủ cùng các vị trưởng lão khác theo như ta phân phối gia nhập chiến trường ở đó. Thái Các chủ đem quân trở về Tinh Vẫn Các đánh chiếm Hắc Phong Điện.” Trác Phàm đặt tách trà xuống nói.

“Thế còn ta?” Đường Thiên Tiếu hơi kinh ngạc nói.

“Sau khi bọn họ đi ngài sẽ có nhiệm vụ riêng.” Trác Phàm thần bí nói.

Thái Sử Khanh một mặt mơ hồ nói: “Trác Phàm, có phải ngươi khinh địch quá hay không? Quân của liên minh địch cũng không phải dạng vừa, đừng quên Vạn Xà Cốc tiền tài không thua gì Tinh Vẫn Các chúng ta. Mặc khác người của Đế Vương Phủ chắc chắn sẽ ngầm hỗ trợ trang bị cho bọn chúng. Ngươi phân một phần quân đi đánh Hắc Phong Điện liệu có ổn hay không?”

“Các chủ không cần lo lắng, việc các ngươi đánh chiếm được Hắc Phong Điện giành lại Tinh Vẫn Các mới là bước quan trọng nhất trong kế hoạch lần này. Ta sẽ để Hắc Lão cùng Bạch Lão đi theo các ngươi trợ giúp. Nếu trong mười ngày không xong thì chắc chắn quân ta sẽ tan vỡ.”

Thái Sử Khanh hít sâu một hơi, tuy hắn không biết Trác Phàm nói vậy là có ý gì nhưng đem theo hai người kia nghĩa là việc đánh Hắc Phong Điện là cực kỳ trọng yếu cho nên hắn cũng không nói nhiều lập tức rời đi.

Bạch Minh Nguyệt nhìn Đường Thiên Tiếu nghi hoặc một chút rồi cũng dẫn một đám trưởng lão khác đem quân gia nhập chiến trường.

“Trác tiểu hữu, ngươi để chúng ta ở lại làm gì? Chẳng lẽ muốn người của Đường Môn đi ám sát ai đó sao? Yên tâm, cái này thì ngươi đúng rồi đấy!”

Đường Thiên Tiếu đợi mọi người đi hết mới tiến lên cười, ông tin rằng Trác Phàm là ngươi thông minh sẽ tận dụng điểm mạnh về ám sát của cao thủ Đường Môn. Thế nhưng Trác Phàm lắc đầu cười nói.

“Ngài không cần hiểu nhầm, việc ám sát thì không cần nhưng ta có một nhiệm vụ cũng quan trọng không kém.”

“Không phải ám sát? Vậy thì ngươi muốn chúng ta làm gì?” Đường Thiên Tiếu khó hiểu.

“Đợi chiến trường bên đó xong xuôi liền tiến hành nhặt các xác chết trở về.” Trác Phàm đôi mắt lóe lên một đạo tinh quang thâm thúy nói.

“Cái gì? Chuyện này không phải là quá ác nhân ác đức hay sao?”

“Môn chủ, đây là chiến tranh. Ngươi phải thực tế một chút. Việc này cũng quan trọng không thua gì Thái các chủ bên kia đâu. Sau khi thu xác lập tức vận chuyển đến Phong Lôi Trấn, Hắc Lão cùng Bạch Lão ở đó sẽ có cách xử lý.”

Còn không đợi Đường Thiên Tiếu hỏi thêm điều gì Trác Phàm liền bước chân ra khỏi sảnh đường một mạch đi theo đám người của Bạch Minh Nguyệt tiến hành chỉ huy chiến đấu.

Ở một phương diện khác, sau khi nhận được chỉ thị của Gia Các Tinh đoàn binh sĩ của liên minh Vạn Xà Cốc do ba vị gia chủ dẫn đầu tiến đánh Huyết Vân Sơn. Tốc độ hành quân phải nói là cực kỳ nhanh chóng.

Mỗi một tên binh sĩ đều được trang bị đầy đủ vũ khí, ngay cả thân thể cũng trang bị áo giáo dày đặc biệt có thể chống lại ám khí của Đường Môn.

Chỉ năm ngày sau, đôi quân của liên minh Vạn Xà Cốc đã đi được một nửa chặn đường.

“Hắc U Minh, ngươi nói liệu chúng ta có bị mai phục hay không?” Lý Mạc Sầu lo lắng hỏi.

“Hẳn là sẽ như vậy, trong ngọc giản viết là có thể Trác Phàm đã trở về cho nên việc hắn đoán ra chúng ta xuất quân sớm cũng không phải là không có khả năng. Phía trước là là một con đường hẹp hai bên vách núi dựng đứng rất thích hợp để mai phục.”

Hắc U Minh mân mê cái cằm phân tích. Hắn đã suýt chết dưới tay Trác Phàm một lần cho nên tâm lý lúc này cũng cảnh giác hơn mấy phần. Dù sao trên phương diện đấu trí hắn chưa bao giờ thắng nổi Trác Phàm.

“Được rồi. Vậy thì cho quân di chuyển chậm lại dưỡng sức một chút đề phòng mai phục.” Hắc Trảm Phong nghe Hắc U Minh nói có lý bèn hô lớn hạ lệnh.

Đêm hôm đó, quân đội trước khi băng qua đường hẹp chia nhau canh gác cùng nghỉ ngơi. Đến sáng sớm hôm sau, toàn bộ binh sĩ xếp hàng chỉnh tề giương cao vũ khí bắt đầu tiến vào trong đường núi. Bởi vì nơi này tường cao lại thêm gió đông thổi mạnh cho nên nhất thời con đường nổi bụi làm mờ cả mắt.

Các vị trưởng lão có tu vi thiên huyền cảnh trở lên đều lăng không phi hành tiện thể xem xét địa hình thử có bị mai phục hay không. Thế nhưng dù nhìn kỹ thế nào cũng không phát hiện ra bất kỳ một manh mối nào.

Hắc U Minh nghe tin liền cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ tên Trác Phàm này không đoán được bước đi này của Gia Các quản gia? Lẽ nào là ta đã đánh giá cao hắn hay sao? Không đúng, nhất định là hắn có âm mưu gì đó.”

Hắc U Minh khó tưởng tượng Trác Phàm vốn dĩ khôn ngoan đột nhiên trở nên ngu ngốc như vậy. Thế nhưng mà những gì diễn ra trước mắt làm hắn không thể không tin, có điều vốn là bại tướng dưới tay Trác Phàm cho nên hắn vẫn còn rất đề phòng.

Chỉ còn vài trăm thước nữa là tốp binh sĩ dẫn đầu sẽ ra khỏi nơi đường hẹp. Tâm lí của mọi người cũng thả lỏng dần. Chỉ cần vượt qua thêm một khu đất rộng trước mặt bọn họ sẽ đến được Dược Vân Trấn, quê nhà cũ của Dược Thải Đường đã bị Minh Nguyệt Lâu chiếm đóng.

Càng đến gần đường lớn, gió đông thổi qua con đường bao quanh bằng hai vách núi dựng đứng càng mạnh. Tốp binh sĩ đi đầu đang muốn cước bộ nhanh hơn thì đột nhiên cảm thấy khó thở ngã xuống.

“Có chuyện gì vậy?” Hắc Trảm Phong thất thanh la lên.

Hắc U Minh cùng hai vị gia chủ còn lại cũng kinh hãi nhìn đoàn quân phía trước đang ôm cổ ngã xuống. Tên trưởng lão đi phía trước dẫn đường lúc này sắc mặt tái nhợt bay đến nói: “Trong gió có độc”

“Mau cho toàn quân lui lại!” Lý Mạc Sâu quát lớn.

Đoàn người lập tức quay lại lui về đường cũ. Đám binh sĩ này được huấn luyện cực kỳ tinh nhuệ, cho dù kinh nhưng không loạn đội hình vẫn vững vàng nhanh chóng đi ngược về phá sau.

Lúc này từ trên vách núi, hàng trăm viên đá to lớn liên tục rơi xuống như thiên thạch. Đoàn quân của liên minh Vạn Xà Cốc lập tức dựng khiên chống đỡ thế nhưng bọn chúng tu vi tụ đoán cốt cảnh chỉ có gần một vạn còn trúc cơ cảnh, tụ khí cảnh chiếm tới hơn chín vạn thì nơi nào có thể chống lại những tản đá to lớn kia.

Đợt đá đầu tiên rơi xuống đã có hơn ba nghìn tên binh sĩ bỏ mạng, gần vạn tên bị trọng thương hấp hối còn lại những tên khác lúc này đã bắt đầu chạy loạn cả lên, dẫm đạp lên nhau bỏ chạy.

Trước thời khắc sinh tử, cho dù ý chí có cứng rắn đến đâu nhưng trong số mười vạn người ở nơi đây ít nhiều cũng sẽ có một vài tên sợ chết.

Đợt đá thứ hai lại bắt đầu rơi xuống, lúc này đoàn quân đã lui về khá xa, chỉ còn vài trăm thước nữa có thể thoát ra bên ngoài, tuy nhiên sau cùng cũng có hơn một vạn binh sĩ đã bỏ mạng lại ở con đường này.

Ba vị gia chủ, Hắc U Minh cùng những tên trưởng lão lăng không bay lên nhìn rõ đằng xa chính là một đám nữ nhân đang đốt độc thảo để cho gió đông đưa đi. Tuy rất tức giận nhưng tình hình hiện giờ không phù hợp để đánh nhau đành phải ưu tiên xử lí đám binh sĩ ném đá.

Thế nhưng vừa thấy được bọn họ bay đếm, đám binh sĩ hai bên vách đá lập tức lui ra không do dự chút nào bỏ chạy. Tam trưởng lão của Dược Thải Đường cười lạnh đuổi theo một nhóm trong đó.

“Mau ngăn hắn lại.”

Hắc U Minh thất thanh la lớn, nếu như vừa thấy bọn hắn đám người kia liền bỏ chạy thì hẳn là đã có chuẩn bị cho nên phía sau chắc chắn sẽ có tiếp ứng.

Quả nhiên y hệt như hắn dự đoán, ngay khi tam trưởng lão lao đến muốn xuất chưởng giết chết đám người kia thì một thân ảnh đột nhiên xuất hiện cản trở.

Người này nhìn qua hơn bốn mươi tuổi khí chất băng lãnh âm trầm chính là Tam trưởng lão Đường Hưng của Đường Môn nhận lệnh Trác Phàm chỉ huy mọi việc ở đây.

“Đới Triệu Hòa, đã lâu không gặp. Thực lực xem ra cũng có chút tiến bộ nào.” Người kia nở một nụ cười điềm đạm.

“Đường Hưng, nơi đây chỉ có một mình ngươi trấn thủ hay sao? Vậy thì mạng ngươi xem ra phải để lại đây rồi.” Đới Triệu Hòa âm trầm nói, sát khí trên người đại thịnh liền xông lên đánh nhau.

Thế nhưng vừa mới bay lên, một thân ảnh nữ nhân từ xa bay đến xuất chưởng, Đới Triệu Hòa vì bất ngờ cho nên lùi lại tận mấy trượng kinh ngạc nhìn người kia.

“May mà có Bạch lâu chủ kịp thời ứng cứu.” Đường Hưng lúc này mới bay đến chỗ nữ tử kia mở lời nói.

“Tam Trưởng lão không cần khiêm tốn, ngươi tuy đánh không lại hắn nhưng muốn chạy thoát cũng không phải là không được.” Bạch Minh Nguyệt thu tay quay lại cười nói.

Lúc này khuôn mặt của Đới Triệu Hòa cực kỳ khó coi, nguyên bản hắn muốn dọa Đường Hưng chạy trốn để xử lí mấy tên thuộc hạ ném đá đằng kia nào ngờ lại xuất hiện thêm một Bạch Minh Nguyệt.

“Tam ca, mau chóng lui binh, nơi này đã bị mai phục chúng ta không phải là đối thủ của bọn chúng.”

Một nhóm bốn tên trưởng lão khác bên phía Vạn Xà Cốc bay đến quát to, Đới Triệu Hòa nghe vậy đành hừ một cái, cắn răng rời đi. Lo cho binh sĩ trước mới là điều quan trọng nhất lúc này, bọn họ mới là lực lượng chiến đấu chính. Ai biết người của Minh Nguyệt Lâu liệu có còn ai khác ở đây hay không cho nên đám trưởng lão này không dám ham chiến.

Hai người Bạch Minh Nguyệt thấy vậy cũng không cản lại. Kỳ thật Bạch Minh Nguyệt dùng lợi thế thiên huyền tu giả theo lệnh Trác Phàm đi trước trợ giúp Đường Hưng mà thôi. Quân đội tiếp ứng phía sau vẫn còn chưa tới.

Sau khi rời khỏi đường hẹp, đoàn quân của liên minh Vạn Xà Cốc đều đã uể oải đi, nhuệ khí bọn họ lúc này cũng đã giảm xuống không ít.

Nguyên bản đội binh sĩ này là nhóm tiên phong, vẫn còn một đội bốn mươi vạn quân khác đằng sau cũng đang tiến đến cuối cùng gặp cảnh này đành phải lui về hội hợp với tốp sau, đóng quân ở cách Vạn Xà Cốc hai mươi dặm về phía đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK