Mặc dù rất muốn Đới Ngọc Thạch thua trận rời đi, nhưng trải qua một màn uy hiếp vừa rồi của Lục trưởng lão, Tiểu Lam cũng chỉ có thể thở dài chờ đợi mọi người sắp xếp vị trí sau đó lên tiếng bắt đầu vòng chung kết.
“Thưa các vị! Như vậy mười vị trí đầu vào vòng chung kết đã xuất hiện. Ngay bây giờ, ta xin nói ra đề mục của vòng chung kết này. Ở vòng này, không quan trọng các thí sinh thành đan trong bao lâu, chỉ cần người nào luyện ra đan dược cao cấp nhất thì người đó sẽ là quán quân của vòng chung kết được tôn xưng là Đan Vương.”
Lời này vừa nói ra, khán giả bên dưới lập tức vỗ tay ào ạt. Ai cũng biết cuộc tranh tài này hẳn là sân đấu của ba vị đại diện cho ba thế gia. Nhưng công bằng mà nói, Đường môn đang xếp ở vị trí thấp hơn không có khả năng cạnh tranh với hai nhà còn lại.
Tiểu Lam nói tiếp: “Để bù cho sự khuyết thiếu, Minh Nguyệt Lâu chúng ta đặc biệt chuẩn bị các loại linh dược từ nhất phẩm đến thất phẩm. Các vị có thể dùy nó để tùy ý luyện đan. Nhưng nên nhớ là phải luyện hết số linh dược lấy về, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.”
Mọi người nghe đến câu cuối cùng liền cười khan một tiếng. Từ lúc nhìn vào tủ linh dược kia bọn họ đã thèm nhỏ dãi. Nếu không có lời kia của Tiểu Lam thì e rằng những người ở đây sẽ giành giật vơ vét sạch sẽ không còn chút cặn.
Ở phía bắc khán đài, đám người Thái Thanh Vân một mặt hồi hộp không biết Trác Phàm sẽ làm cách nào để giành được quán quân. Ở phía nam, Hoàng Phi Thanh một mặt âm trầm không nói gì còn lục trưởng lão thì đổ một giọt mồ hôi lạnh. Hắn âm thầm truyền âm cho Đới Ngọc Thạch nói: “Đồ đệ, ngươi bằng mọi cách phải giành bằng được chức quán quân. Lần này mà không thành thì mạng ta với ngươi khó mà giữ lại đấy hiểu chưa?”
Đới Ngọc Thạch nghe được những lời này không khỏi rùng mình một cái nhìn về phía sư phụ hắn gật đầu. Hắn tự cho mình là thiên tài luyện đan số một của Dược Thải Đường nhưng đến đan hội hôm nay, một lần đứng đầu hắn còn chưa đạt được. Lúc mới bắt đầu thi đấu, hắn được sư phụ nói rằng Bạch Vân Thiên bị trọng thương nên không hề đáng để e ngại thành ra hắn luôn tỏ thái độ hống hách. Nhưng mà vòng một và vòng hai thua hiểm dưới tay của Bạch Vân Thiên điều này làm hắn cực kỳ khó chịu. Nếu đối phương mà không bị thương e rằng hắn khó mà có cơ hội giành vị trí cao nhất.
Thế nhưng sau Bạch Vân Thiên lại xuất hiện một tên Dạ Tán không những thủ pháp không thu gì Bạch Vân Thiên mà còn có cả Thượng cổ bí pháp. Hy vọng duy nhất của Đới Ngọc Thạch lúc này chính là Trác Phàm vì tu vi thấp kém mà không luyện chế được cao phẩm đan dược nhưng mặt khác, hắn cũng có con bài chưa sử dụng.
Đúng lúc này, Tiểu Lam mở miệng nói: “Các thí sinh chú ý, đây đã là vòng cuối cùng của Đan hội, các vị chỉ còn một cơ hội để thể hiện thực lực của bản thân. Đừng quên phần thưởng cực kỳ lớn mà Đan vương có thể nhận được. Ta xin tuyên bố, vòng chung kết bắt đầu!”
Các thí sinh nghe tới phần thưởng, đôi mắt liền trở nên đục ngầu lập tức lấy ra thần thông của chính mình. Bảy thí sinh ngoài Trác Phàm, Đường Liên cùng Đới Ngọc Thạch thần thái chỉ có sự điên cuồng, một vài tên còn xuất ra thú hỏa. Một đầu tứ cấp linh thú lại một đầu tứ cấp linh thú lần lượt xuất hiện. Một tên khác lại đem ra một con Ngũ cấp linh thú để luyện đan. Những con linh sủng này chính là các gia tộc kia đã dồn hết vốn liếng để thu về nhằm phục vụ cho ngày hôm nay. Chỉ cần có kết quả tốt thì những công sức bọn họ bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.
Đường Liên nhìn đám linh sủng kia liền cười khuẩy một tiếng. Linh giới của hắn khẽ mở ra, một con thú to lớn hình dạng sư tử nhảy ra, chiếc bờm to lớn được hình thành bằng ngọn lửa đỏ rực. Nó gầm lên một tiếng làm mấy đầu linh sủng khác lập tức cúi người như gặp vương giả, ngọn lửa trên người chúng cũng bắt đầu nhỏ lại.
“Lục cấp linh thú Hỏa Viêm Sư Vương.” Tiểu Lam nhìn thấy con linh thú này không khỏi thất thanh kêu lên.
Đường Liên mỉm cười gật đầu hài lòng trước thái độ của Tiểu Lam nói: “Đúng vậy, các vị cung phụng đặc biệt vì sư phụ ta mà lên Huyết Vân Sơn bắt một đầu Hỏa Viêm Sư Vương còn nhỏ về thuần hóa. Lần này đến đây sư phụ lại giao cho ta để dùng trong vòng chung kết.”
Lời hắn nói ra mọi người đều không khỏi ngưỡng mộ. Một con Hỏa Viêm Sư Vương tuy là lục cấp linh thú nhưng lực chiến có thể xếp ngang hàng với Thất cấp. Đường Môn quả nhiên là biết cách thị uy a.
Ở một bên, Đới Ngọc Thạch nhìn thấy Đường Liên khoe khoang không khỏi khinh thường nói: “Hỏa Viêm Sư Vương chẳng qua là một con linh thú quèn, lửa của nó chỉ thích hợp để tấn công vũ bão không hề thích hợp dùng để luyện đang, nếu so sánh khả năng luyện đan thì chỉ xếp ngang hàng với ngũ cấp linh thú mà thôi. Để ta cho ngươi mở rộng tầm mắt thế nào là linh thú hỏa dùng để luyện đan chân chính.”
Nói xong, linh giới trên ngón tay của hắn cũng khẽ động, một đám lửa màu trắng bạc từ trên tay hắn xuất hiện hình thành một cái đầu lâu. Ngay sau khi nó xuất hiện, Hỏa Viêm Sư Vương đang hống hách kia nhìn thấy liền hoảng sợ rồi giống như những con thú khác, ngọn lửa cháy trên bờm cũng bắt đầu nhỏ lại.
Hít sâu một hơi, Tiểu Lam cố bình tĩnh lại nhìn ngọn lửa trên tay của Đới Ngọc Thạch nói: “Thiên Địa Linh Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa”
“Không sai, đây chính là thiên địa linh hỏa do tự nhiên thai nghén mà thành. Lửa của nó có cường độ ngang hàng với thất cấp thậm chí bát cấm thú hỏa.” Đới Ngọc Bạch cười ha hả giới thiệu lai lịch của linh hỏa kia.
Tiểu Lam lo lắng nhìn sang Trác Phàm từ đầu tới cuối đang nhắm mắt không quan tâm mọi việc nói: “Dạ đại sư, những người khác đều đã đem ra thực lực chân chính, không biết ngài còn có thú hỏa hay bảo vật gì khác hỗ trợ luyện đan hay không?”
Không đợi Trác Phàm trả lời, Đới Ngọc Thạch đã cười lớn khinh thường nói: “Ngươi cũng quá đề cao tên Dạ Tán này rồi. Hắn chẳng qua là may mắn có hai món thượng cổ bí pháp mà thôi. Dù sao cũng chỉ là một tên tam lưu gia tộc, chứ cho là có Minh Nguyệt Lâu các ngươi đằng sau cũng không thể nào xuất ra một ngọn thiên địa linh hỏa khác được.
Nghe hắn nói những lời này, Hoàng Phi Thanh cũng chậm rãi gật đầu đồng ý. Theo như hắn biết, Minh Nguyệt Lâu nhiều nhất chỉ có một con lục cấp thú hỏa mà thôi.
Phía bên này, Bạch Vân Vân cùng mọi người cũng một mặt lo lắng, chỉ có thể cầu mong Trác Phàm có cách đối phó giành được quán quân.
Trác Phàm ở vị trí thứ nhất nghe rất rõ lời của Đới Ngọc Thạch nói, hắn chậm rãi mở mắt ra, trong tròng mắt mơ hồ có một ngọn lửa màu xanh phát ra như ẩn như hiện khiến người khác không cách nào nhìn ra. Ngay khi hắn mở mắt, Cốt Linh Lãnh Hỏa lập tức yểu xìu không còn một chút sức nóng vốn có. Cái hình đầu lâu không cách nào bùng cháy như trước. Ngay cả thiên địa linh hỏa còn bị áp chế triệt để nói chi đám linh thú kia. Cho dù Đường Liên cùng những tên khác thúc động linh sủng thế nào, chúng cũng không dám mảy may phát ra một chút lửa nào.
“Hóa ra là ngươi.” Đới Ngọc Thạch đôi mắt đầy sát khí nhìn Trác Phàm. Hắn nhìn Trác Phàm chỉ bằng một ánh mắt đã áp chế Cốt Linh Lãnh Hỏa trên tay không thể động liền hiểu ra lúc trước mình luyện đan thất bại là do Trác Phàm làm. Hắn lập tức phi đến nâng chưởng lên muốn tấn công Trác Phàm thì một dải lụa trắng bay ra quấn chặt lấy hắn.
Lúc Đới Ngọc Thạch kinh hãi quay lại thì thấy Bạch Vân Vân khuôn mặt lạnh tanh nhìn hắn nói: “Đới Ngọc Thạch, ngươi nghĩ ở đây là nơi nào mà tùy tiện đánh người? Nếu muốn phá hỏng đại hội đừng trách ta trực tiếp hủy bỏ tư cách dự thi của ngươi.”
Đới Ngọc Thạch nuốt một ngụm nước miếng lại không dám nói gì, chỉ gật đầu Bạch Vân Vân mới thả hắn ra. Nàng phi thân trở về nơi quan sát của mình, trước khi đi còn nhìn Trác Phàm nháy mắt một cái.
Trác Phàm nhìn theo bóng dáng đang ở trên không trung có chút say mê rồi lại mỉm cười lắc đầu. Nàng rõ ràng đang muốn thay mặt hắn giáo huấn tên kia một trận mà thôi, lời nói vừa nãy cũng không phải là thật. Nếu có thể dựa vào lời nói của nàng mà có thể hủy đi tư cách của Đới Ngọc Thạch thì chuyện cá cược đã quá đơn giản để giải quyết rồi.
Sau khi chuyện vừa rồi, Đới Ngọc Thạch trở lại lò đan số mười của mình. Nhưng hắn và những người khác vẫn không thể nào nổi lửa lên được.
Cuối cùng, những thí sinh kia cười khổ muốn Tiểu Lam đi nói với Trác Phàm một tiếng. Dù sao hắn cũng có thể xem là người của Minh Nguyệt Lâu.
Tiểu Lam mặc dù hơi khó xử nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng đi tới nói chuyện với Trác Phàm: “Dạ đại sư. Ngài có thể thu lại thần thông kia hay không. Các thi sinh quyết định không làm khó nhau mà sẽ phân theo thứ tự uy lực ngọn lửa để luyện đan. Dù sao đây cũng là đại hội do Minh Nguyệt Lâu tổ chức. Ngài không nể mặt bọn họ cũng nên nể mặt tổng lâu chủ.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK