“Ngươi muốn ta xuất thần hồn do xét người bên trong đại trận là ai?”
Nhị trưởng lõa nghe Trần Hạo Nam đề nghị liền trợn mắt hỏi lại
“Sư phụ ngài cứ nghe ta nói. Ngài có tu vi cao thâm xuất thần hồn đi vào thăm do chắc chắn không để lại dấu vết. Dù sao ngài cũng đâu có làm tổn thương hay cản trở người bên trong tu luyện. Thử nghĩ xem nếu bên trong là Triệu tiểu thư thật sự, chỉ cần ta kiếm cái cớ tình cờ gặp rồi làm quen nàng sau này sẽ có cơ hội trở thành đạo lữ. Một điều hại trăm điều lợi a”
Thấy sư phụ mình còn do dự, hắn lại mở miệng nói: “Nếu ta và nàng thành đạo lữ thì chức tông chủ kế tiếp sẽ rơi vào tay ta. Đến lúc đó ngài sẽ ở vị trí cao cao tại thượng cho dù một số cung phụng cũng không dám lớn tiếng với ngài. Lại nói ở Đại cơ phủ này, đệ tử tinh anh còn có nam tử nào thiên phú vượt qua ta. Hoắc Vũ Cơ mặc dù tu vi cao nhưng vẫn là nữ nhân mà thôi.”
Không thể không nói, Nhị trưởng lão nghe xong câu cuối cùng của Trần Hạo Nam khuôn mặt mới hòa hoãn hơn gật đầu: “Được rồi. Nhưng ta nói trước nếu người bên trong là nàng thì ngươi cũng không được phép làm phiền. Phải đợi đến khi nàng xuất quan mới được.”
Trần Hạo Nam hưng phấn gật đầu. Hắn chỉ đợi lời này của sư phụ hắn mà thôi.
Nhị Trưởng lão ngồi im lại nói: “Trong lúc ta xuất thần hồn, không được để bất kỳ ai đến gần phát hiện. Nếu không khi bị điều tra ta và ngươi không tránh khỏi bị tội.”
Thấy Trần Hạo Nam gật đầu, Nhị trưởng lão liền ngồi xuống nhắm mắt lại. Hai tay hắn bắt đầu kết ấn, một luồng khí màu xanh phát ra hiện lên một đầu mãn xà cao hơn chục trượng.
“Đây chính là Thanh Mãn thần hồn của sư phụ sao?”
Nhìn khí tức mạnh mẽ của thần hồn, Trần Hạo Nam hít thở có chút không thông. Đầu rắn màu xanh kia hơi động một chút liền biến mất.
Cách đó hơn mười dặm, ở sườn núi phía đông, một đầu rắng màu xanh xuất hiện sau đó hóa thành một đám sương mù màu xanh dần dần lan ra.
“Thất cấp trận thức? Xem ra cũng không tồi. Có điều vẫn chưa làm khó được ta.”
Bên trong làn sương, ảo ảnh của Nhị trưởng lão hiện ra, hắn nhìn ngó một chút đại trận thủ hộ rồi đi lén lút tiếp cận.
Đang muốn tìm một lổ hổng của đại trận để đi vào, chợt có một làn gió thổi qua làm Nhị trưởng lão kinh hãi. Hắn vội vàng thu lại thần hồn rời đi thì bị một đạo kim quang sắc bén đánh vào.
Ở đại cơ phủ, Nhị trưởng lão mở mắt ra, thần thái cực kỳ ngưng trọng. Hắn phun một ngụm máu tươi trước sự ngữ ngàng của Trần Hạo Nam.
“Sư phụ? Người bị làm sao thế?”
Cố gắng hít vài khẩu khí thô, Nhị trưởng lão có vài phần kinh hãi nói: “Người bên trong không phải là Đại cung phụng.”
“Thế có phải là Triệu Nguyên Chỉ hay không?”
“Ta không biết, thần hồn còn chưa đi vào bên trong đã bị đánh bay ra ngoài. Nhưng ta biết chắc một điều người bên trong có quan hệ với Đại cung phụng. Ngươi cũng nên từ bỏ ý định tiếp cận đi. Cho dù bên trong là Triệu Nguyên Chỉ đi nữa cũng không được.”
Thấy sư phụ mình trọng thương, Trần Hạo Nam cũng trầm mặt lấy cho sư phụ một viên đan dược nuốt vào. Hắn biết sự phụ mình nói lời này không phải không có đạo lý. Nếu như người bên trong đó được Đại cung phụng đích thân hộ pháp thì đó chắc chắn là người hắn không thể trêu vào được.
“Sư phụ, sao người biết chắc đại cung phụng cũng ở đó. Chẳng lẽ người thấy qua ngài ấy rồi?”
“Ta còn chưa có bản lãnh này. Khi đó ta phát hiện ra khí tức cường đại liền thu thần hồn của mình lại thật nhanh. Nếu chậm một giây e rằng không toàn mạng trở về rồi nói chi nói đến dò xét có phải là đại cung phụng hay không. Có điều nhiều năm trước ta đã gặp qua luồng khí tức đó rồi. Chắc chắc là ngài ấy.”
Nhị trưởng lão vẫn không che dấu được sự ngưng trọng mở miệng xác nhận. Trần Hạo Nam nghe thế cũng lo lắng nói.
“Vậy nếu là Đại cung phụng thì có phải ngài ấy sẽ tính sổ với thầy trò chúng ta?”
“Hẳn là không. Nếu như ngài ấy có ý muốn hạ sát thì có mười người như ta cũng đừng hòng chạy thoát. Hành động vừa rồi hẳn là cảnh cáo ta đừng đến gần làm phiền mà thôi.”
Trần Hạo Nam thở phù một cái cũng không hỏi gì thêm bắt đầu hỗ trợ sư phụ điều tức.
Bên trong động phủ, Trác Phàm hoàn toàn không hay biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài. Tâm trí hắn hoàn toàn đặt vào việc minh tưởng.
Một ngọn lửa màu đỏ không ngừng cháy rực trên trán, Trác Phàm nhíu mày lại, những kí ức từ nhỏ đến lớn dần hiện ra trong đầu của hắn.
Trác Phàm nhớ lúc mới ba tuổi mẹ đã bắt hắn phải tập viết chữ, đến năm bốn tuổi thì bắt đầu đọc sách thánh hiền, năm năm tuổi được cha dạy vài món võ thuật. Khoảng thời gian đó làm hắn cực kỳ hạnh phúc, gương mặt thoáng hiện lên nét cười.
Rồi đột nhiên khuôn mặt Trác Phàm trở nên dữ tợn, hắn nhớ khi cha mình bạo thể mà chết tạo đường máu cho hắn được sống.
Sau đó hình ảnh Thái Thanh Vân cùng Trác Thùy Vân hiện ra bên trong Vạn Thú sơn mạch. Lần đấu đầu tiên với Hắc Quỷ Hành, hắn thua một vố cực kỳ đau đớn. Những tưởng đã tuyệt vọng mà chết nào ngờ niềm tin của Thái Thanh Vân làm hắn không cách nào buông bỏ được.
Kể từ khi giết Hắc Quỷ Hành, Trác Phàm dần chán ghét cảnh trốn chui trốn lủi, hắn phải lao đầu vào tu luyện. Bôn ba khắp nơi tìm kiếm cơ duyên.
Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, điều may mắn nhất trong đời hắn chính là ngày đó ở bờ Minh Nguyệt Hà gặp được Bạch Vân Vân. Tiếng hát của nàng làm hắn cảm thấy bình yên. Chính vì vậy mà hắn luôn miệng muốn được nghe nàng hát.
Đến khi Bạch Vân Vân đỡ thay Trác Phàm một kích mà bị trọng thương, hắn đã vô cùng sợ hãi. Nếu nàng chết đi e rằng hắn đã thật sự nhập ma, trở thành một Huyết Tinh Ma Đế thứ hai.
Rồi trên đỉnh Huyết Vân Sơn, nghe Thanh Viêm Hỏa Phượng nói có cách cứu nàng làm Trác Phàm lại dấy lên hi vọng. Hắn hi vọng sẽ cứu được nàng, sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc.
Đến bây giờ, Trác Phàm đã trải qua gần như tất cả các loại cảm xúc: vui vẻ, buồn bã, sợ hãi, chán ghét, giận dữ, hi vọng. Cho đến khi hắn nghe Lục Phi Thanh hỏi: “Rốt cuộc ma đạo là gì?”
Trác Phàm không trả lời được, hàng loạt thứ cảm xúc ngổn ngang xen vào làm tâm trí không cách nào tỉnh táo được nữa. Sự lựa chọn giữa trọng trách tăng tiến tu vi giải cứu Phần Thiên Long Tổ hay là dừng lại nơi này cứu lấy người hắn yêu thương khiến hắn cực kỳ đau đầu.
“Aaaaa!” Trác Phàm hét lên một tiếng đau đớn, Phần Viêm Hỏa bốc cháy ngày một dữ dội. Trên trán hắn mơ hồ hiện ra một ấn kí, lúc này tâm thần Trác Phàm dần tỉnh táo lại.
“Cả hai thứ ta đều muốn thực hiện.”
Trác Phàm đã có quyết định, hắn sẽ đi trên con đường mà chưa từng ai đi nổi. Hắn sẽ khai phá một lối tu hành riêng mà trước giờ chưa ai dám đi.
“Oành”
“Oành”
Hai tiếng từ trong cơ thể phát ra, Trác Phàm phun ra một ngụm máu tươi. Đây chính là hai ngụm tiên huyết của hắn.
Trác Phàm đã bị trọng thương, tu vi của hắn từ Đoán cốt thất trọng bỗng chốc lùi lại còn đoán cốt ngũ trọng. Hắn kinh hãi nhìn một màng này, nhưng cũng lập tức thở phào một hơi.
Mặc dù bị trọng thương nhưng hắn không hề hối hận, đây không phải là chuyện xấu, đó hẳn là bước tiến mới mà hắn đạt được, một con đường mới sắp được hắn khai phá ra.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK