“TRÁC PHÀM!” Hắc Quỷ Hành nhìn chòng chọc vào Trác Phàm dần dần nổi lên sát khí. Khí thế Thiên Huyền từ trọng không hề che dấu phát ra. Áp lực làm mọi người trên trấn kinh hãi vội vàng chạy mất.
Ở gần đó, Ngũ trưởng lão Tinh Vẫn Các cũng nhìn về phía Trác Phàm rồi lại nhìn khí thế phát ra từ Hắc Quỷ Hành. Hiển nhiên hắn đoán ra được lí do tại sao Hắc Quỷ Hành lại nổi sát khí như thế. Chắc chắn đây là người đã đánh cho Hắc Quỷ Hành trọng thương.
Một bên khác, Thái Thanh Vân sau khi phục viên đan dược, thương thế đã đỡ đi không ít, thấy Trác Phàm xuất hiện, hắn bèn gượng dậy nói nhìn kĩ, cảm nhận tu vi đoạn cốt nhị trọng của Trác Phàm làm tròng mắt của hắn không khỏi co giật quát to: “Sao có thể, lúc trước hắn chỉ mới trúc cơ tam trọng, chỉ có mấy ngày liền tăng đến đoạn cốt nhị trọng”
Nghe lời nói đó, Thái Lân khuôn mặt cũng co giật. Mấy ngày không gặp liền tăng nhất giai, thủ đoạn gì mới có thể chứ. Nhưng lập tức hắn nghĩ đến điều gì liền cười lớn
“Ta tưởng Quỷ linh lung bị ai trọng thương, hóa ra là một tiểu quỷ mới đoạn cốt nhị trọng. Mà lại vài hôm trước hắn chỉ mới Trúc cơ Tam trọng.” Trong lúc hắn cười to, Hắc Quỷ Hành càng một mặt tức giận nghẹn họng. Hắn không thể tìm ra lời giải thích cho nỗi nhục nhã này.
Còn một điều nữa làm hắn lo ngại chính là đúng như Thái Thanh Vân nói, mới mấy ngày không gặp hắn như thế nào đột phá nhanh đến vậy, dường như Trác Phàm không hề ảnh hưởng bởi khí thế hắn phát ra.
Đưa mắt liếc mấy tên thị vệ, hiểu được ý hắn, một nhóm năm tên thị vệ tu vi từ đoạn cốt ngũ trọng đến thất trọng nhảy lên bao vây Trác Phàm.
Nhìn thấy mình bị bao vây nhưng Trác Phàm vẫn không hề để ý, chỉ một mặt lạnh tanh nhìn xuống phía bên dưới. Một khuôn mặt đang nghi ngờ nhìn về phía hắn. Trác Phàm nhìn thấy khuôn mặt kia, sát ý trong tròng mắt như có như không thoáng hiện ra.
“Hắc Quỷ Hành ngũ trưởng lão, hôm nay Trác Phàm ta đến đây có hai việc muốn làm. Thứ nhất là trả thù cho cha của ta, còn thứ hai chính là trả lại những gì ngươi đã làm với ta.” Trác Phàm lên tiếng.
“Quả nhiên là ngươi, ngươi chưa chết? Rõ ràng năm đó lũ thích khách hồi báo ngươi rơi xuống Vô Vọng Vực chết mất xác, làm sao có thể?” Trác Vũ bên dưới đài lúc này cũng bay lên, nhìn Trác Phàm với con mắt đầy sát ý.
“Thì ra là kẻ thù của Trác thành chủ sao?” Hắc Quỷ Hành ngừng lại nói với Trác Vũ
“Chỉ là con cá lọt lưới năm đó mà thôi, không cần nhọc lòng Ngũ trưởng lão ra tay làm bẩn người. Để ta ra tay là được. Những đứa trẻ hiến tế cũng đã được tại hạ mang đến bên dưới quảng trường rồi. Chỉ còn đợi ngài mang đi thôi.”
“Nếu Trác thành chủ đã nói như vậy thì ta không thể không nể mặt rồi.” Nói rồi, Hắc Quỷ Hành thu lại khí thế đứng yên nhìn kịch hay, đôi mắt hắn lơ đãng nhìn về phía Trác Thùy Vân đang ngất ở cạnh đám trẻ con kia. Những tên thị vệ khác cũng hiểu ý chỉ bao vây chặn đường lui của Trác Phàm.
Trác Vũ cười gằn đi tới trước mặt Trác Phàm, Với thực lực Thiên Huyền nhị trọng, hơn hẳn nhất nhất gia khiến hắn cực kì tự tin đối mặt với Trác Phàm. Hắn lên tiếng:
“Trác Nhất Phàm a Trác Nhất Phàm, năm đó ta để ngươi chạy thoát là thuộc hạ của ta sơ sót. Thật không ngờ năm năm sau, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào. Mau chóng nộp mạng đi.” Nói rồi, Trác Vũ nhảy tới đưa tay đánh một chưởng về phía Trác Phàm
Phàm giai cao cấp vũ kỹ Thiết sát chưởng
Bàn tay của Trác Vũ ngưng khí tạo thành màu màu sáng bàn bạc đánh thẳng vào đầu của Trác Phàm.
Ngay khi tưởng chừng hắn đắc thủ, Trác Phàm đột nhiên biến mất trước mặt hắn. Một giọng nói từ sau lưng hắn vang lên: “Trác Vũ, năm đó không giết được ta thì bây giờ ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi. Xuống địa ngục mà tạ lỗi với cha mẹ ta đi.”
Trác Vũ kinh hãi quay lại định nhảy ra xa thì một bàn tay đã đâm xuyên qua ngực của hắn. Trên tay Trác Phàm còn cầm theo một ngọc ấn. Chính là ấn thành chủ năm đó cha hắn để lại. Phun ra một ngụm máu tươi lên mặt Trác Phàm, đôi mắt Trác Vũ dần dần tối lại chết ngay lập tức. Trác Phàm một mặt lạnh tanh nhìn về Trác Vũ đã chết trước mặt. Tay hắn chưa hề rút lại, hắn chả cảm nhận được cảm giác thống khoái khi trả được thù.
Cảm giác này đương nhiên là do sự xuất hiện của Trác Thùy Vân – biểu muội của hắn. Hắn giết cha nàng đương nhiên sẽ không biết đối mặt với nàng như thế nào nữa nhưng dù sao thù vẫn phải báo.
Đột nhiên sau lưng Trác Phàm vang lên một tiếng xé gió. Vội vàng định thần, Trác Phàm thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh bộ né đi. Tử Mẫu Song Thải Bối đánh lén không thành làm Hắc Quỷ Hành cảm thấy tiếc nuối. Chưa kịp xuất chiêu tiếp thì nghe tiếng của Thái Lâm cười to.
“Ta tưởng Ngũ trưởng lão của Hắc Phong điện có bản lãnh gì, hóa ra là nhằm khi người khác sơ ý liền ra tay đánh lén. Mà lại đánh lén một tên tiểu bối có tu vi thấp kém hơn mình những một giai. Quỷ Linh Lung đúng là làm cho Thái mỗ mở rộng tầm mắt.”
Khuôn mặt Hắc Quỷ Hành chợt trầm lại, cường giả thiên huyền có lợi thế về tốc độ hơn hẳn nhưng lại không một chiêu giải quyết một tiểu tử Đoán cốt cảnh. Mà hắn còn là đánh lén không thành. Điều này làm cho sát khí trên người hắn càng tỏa ra nhiều hơn.
Như nhìn ra được suy nghĩ trong đầu Hắc Quỷ Hành, Trác Phàm đạm nhiên cười ra tiếng nói: “Hắc ngũ trưởng lão không cần phải để trong lòng, dù sao lúc trước ta chỉ có Trúc cơ tam trọng ngươi cũng không giết được ta huống chi bây giờ ta đã là đoạn cốt nhị trong ngươi càng không có khả năng giết được ta.”
Lời nói của Trác Phàm đầy vẻ châm biếm làm Hắc Quỷ Hành càng tức giận. Hắn không thể nói lại được vì sự thật rành rành ngay trước mắt.
Thấy hắn không phản bác được, Trác Phàm chậm rãi nói tiếp: “Không hổ là Quỷ Linh Lung tâm cơ thâm trầm, sau khi thấy ta từ tụ khí tam trọng đột phá đến đoạn cốt cảnh, ngươi liền cẩn trọng cho mấy tên thị vệ kia bao vây làm chốt thí. Sau đó lại nghe thấy Trác Vũ và ta có thù liền chuyển sự chú ý của ta lên Trác Vũ, để hắn đối đầu với ta trước. Ngươi ở xa nhìn hắn đánh với ta, một mặt kiểm tra thực lực của ta, mặc khác nếu như Trác Vũ đắc thủ thì không có gì để nói. Nhưng nếu hắn thất bại, ngươi liền nhân cơ hội ta không đề phòng liền ra tay đánh lén lấy mạng ta như vừa rồi đây. Đáng tiếc là làm ngươi thất vọng rồi.”
Ở bên này, Thái Lâm đang đỡ lấy Thái Thanh Vân nghe vậy cũng kinh hãi lẩm bẩm: “Không ngờ chỉ một chút hành động đơn giản như vậy thôi mà Hắc Quỷ Hành lại tính toán sâu xa được như vậy. Không hổ danh người đời gọi hắn là Quỷ Linh Lung. Nhưng người thiếu niên này là ai, sao với thực lực Đoạn cốt cảnh lại tránh đường Thiên huyền cao thủ đánh lén còn nhìn ra được âm mưu bên trong. Đúng là không đơn giản a”
“Hắn là kẻ không đáng tin nhất nhưng cũng là người bạn đáng tin nhất của ta.” Trong lúc Thái Lâm cảm than, Thái Thanh Vân cũng ngẩn đầu nhìn Trác Phàm mỉm cười lên tiếng.
Ở bên kia, Hắc Quỷ Hạo đang thở hổn hển, cố gắng nuốt trôi cơn giận bị người khác sỉ nhục này. Vung Song Thải Bối chia hai hướng đánh về phía Trác Phàm, Hắc Quỷ Hành nhảy lên không trung, tay phải rút ra một thanh đoản đao tam phẩm ma bảo đâm thẳng vào đầu của Trác Phàm. Trác Phàm dùng Mê Tung Huyễn Ảnh bộ né đi.
Tử Mẫu Song Thải Bối đánh vào tàn ảnh của Trác Phàm rơi xuống mặt quảng trường tạo thành một cái hố lớn. Đoản đao vung tới, Trác Phàm vội vàng lùi ra sau lấy đà nhảy tới Hắc Quỷ Hành, tay hắn nắm lại thành quyền, dùng sức mạnh cơ thể đánh vào ngực Hắc Quỷ Hành.
Nhìn quyền phong bay đến, Hắc Quỷ Hành vội vàng thu tay phải lại, đoản đao đỡ một quyền kia làm hắn lùi ba bước. Hai tay hắn đưa ra sau nắm lại, Tử Mẫu Song Thải Bối thu về tùy thời đều có thể phát động công kích. Hai mắt hắn nheo lại tựa hồ như sói chuẩn bị vồ mồi nhưng ít ai để ý hai tay sau lưng hắn đang run run sau đòn vừa rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK