Ba ngày sau, tin tức Trác Phàm đánh bại La Hợp đã lan ra với tốc độ chóng mặt. Để được như vậy thì phải kể đến công của mấy vị quản sự chứng kiến trận đấu đó.
Một số trưởng lão nghe tin tức đều dự định muốn đến tìm thu Trác Phàm làm đệ tử. Nhưng nửa đường đột nhiên tất cả đều quay trở về, dương như họ gặp phải ai cản trở.
Trác Phàm mấy ngày qua chỉ toàn ở trong phòng dưỡng thương, khí lực của hắn hôm nay cơ bản đã ổn định có điều muốn nói hoàn toàn hồi phục cần phải thêm mấy ngày nữa.
Triệu Nguyên Chỉ từ khi trở về Đại cơ phủ cũng chưa từng đến thăm hắn thêm lần nào nữa. Điều này cũng làm hắn cảm thấy thoải mái bởi vì cũng không biết phải đối mặt như thế nào với nàng nữa.
“Không sai biệt lắm thì hôm nay là ngày tuyển chọn tinh anh đệ tử.”
Từ trong minh tưởng tỉnh dậy, Trác Phàm miệng lẩm bẩm sau đó mở cửa phòng ra. Lần này hắn không mang theo lệnh bài có chữ “Hoàng” mà thay vào đó là chữ “Địa” của La Thống lần đó đi thẳng đến đấu trường đài của Thiên cơ phủ.
Dọc đường nhìn thấy Trác Phàm đi đến, đệ tử Địa cơ phủ ai nấy cũng đều vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn. Đám người của Thiên cơ phủ tuy có kinh ngạc nhưng cũng không có biểu hiện thất thố như vậy.
Dù sao nơi đây cũng toàn là người có thiên phú cao cần gì phải chú ý đến một tên thiên huyền tu giả, cho dù người đó có đánh bại La Hợp thì chẳng qua là do hắn khinh địch mà thôi. Chả ai biết được sự việc bên trong ngoài mấy vị quản sự.
“Theo lý mà nói mấy sự kiện sôi nổi như thế này làm sao rời khỏi tầm mắt của Triệu Nguyên Chỉ được.”
Đi đến đấu trường đài, Trác Phàm vô thức nhìn qua xung quanh lại không phát hiện ra bóng dáng nữ nhân quen thuộc suốt ngày ở cạnh hắn khẽ chau mày. Đúng lúc này Dương Tiêu xuất hiện bên cạnh hắn vỗ vai.
“Chào Dương chấp sự.”
“Không tồi, thương thế đã khỏi được tám chín phần rồi. Theo ta.”
Tán thưởng một câu, Dương Tiêu liền đem Trác Phàm đến một nơi có tầm nhìn bao quát, rõ ràng là một vị trí không tệ.
Trác Phàm liếc mắt xung quanh, tâm thần có chút động bởi vì người ở đây toàn là cường giả, có người đã là hóa hư cảnh, có người đã tu vi siêu việt so với mắt nhìn của hắn.
Lúc này Trác Phàm mới nhìn kỹ, Dương chấp sự vậy mà đã là Hóa hư cửu trọng nhưng vẫn còn một bước lớn để đột phá.
Thấy Dương Tiêu dẫn một tên đệ tử đi đến, mấy vị quản sự cũng chạy lại tay bắt mặt mừng. Một số người nhận ra Trác Phàm cũng tùy ý nói vài câu tán thưởng sau đó rời đi.
Trác Phàm có chút nghi hoặc, đáng lý ra một tên đệ tử như hắn xuất hiện ở đây sẽ làm cho người khác không vừa ý mới đúng.
Hắn nào biết được mấy ngày trước vì mình vượt cấp đánh bại La Hợp mà mấy vị trưởng lão thi nhau đến muốn thu làm đồ đệ nhưng cuối cùng đều bị Triệu Bán Sơn đuổi trở về. Mấy lão cáo già đều hiểu việc này có ý nghĩa thế nào, hẳn là tông chủ đã chấm tên đệ tử này rồi cho nên cũng không dám làm ra hành động gì khác.
“Nhìn xem Tinh anh đệ tử đến rồi kìa.”
Ở bên dưới, một tên đệ tử la lớn chỉ tay về phía cổng vào.
Một nhóm người độ tuổi từ hai bốn đến hai bảy đi vào, người nào người nấy phong thái cực kỳ xuất chúng. Dẫn đầu là một nữ tử da trắng như tuyết, khuôn mặt nghiêm nghị phong thái hào hùng. Trác Phàm liếc một cái liền nhận ra ngay là Hoắc Vũ Cơ.
Đi phía sau nàng là một nam tử dáng vẻ thư sinh, trên môi luôn treo một nụ cười nhàn nhạt phong thái tự tin. Gương mặt hắn có vài nét tương tự với Trần Hạo Đông.
Người thứ ba là một hán tử cơ bắp săn chắc, từng thớ thịt cuồn cuộn, khuôn mặt có phần hung dữ. Khí tức Hóa hư nhất trọng còn chưa ổn định rõ ràng là vừa mới đột phá không lâu.
Cứ thế tổng cộng hai mươi người đồng thời tiến vào, trong đó ba người đi đầu đều là hóa hư cường giả. Vị trí cuối cùng là một cô nương có phần trẻ tuổi hơn những người còn lại. Nàng đi vào mắt đảo xung quanh, gương mặt khả ái mang theo vài phần sợ sệt, dường như là không quen đứng trước đám đông.
Trác Phàm có chút kinh ngạc khi tu vi của nàng khá thấp chỉ có thần chiết bát trọng còn thấp hơn vài đệ tử của Thiên cơ phủ nhưng lại nằm trong tinh anh.
Dưới sự hoan hô của mọi người, ở một nơi khác cũng có một nhóm đệ tử đi vào. Những người này đều là người của Thiên cơ phủ hôm nay muốn ra mặt quyết đấu.
“Ta nhớ là có sáu người muốn khiêu chiến, sao hôm nay lại thiếu mất một người?” Một vị trưởng lão nghi hoặc lên tiếng.
Lúc này một vị quản sự nghe thế liền đứng dậy đưa tay ôm quyền nói: “Bẩm đại trưởng lão, người vắng mặt tên là La Hợp, lần trước cùng một tên đệ tử của Hoàng cơ phủ quyết đấu bị trọng thương cho nên không thể có mặt. Có điều nếu hắn tham gia thì e rằng cũng không có kết quả gì bởi vì thực lực của hắn so với năm người còn lại còn thua xa.”
Đại trưởng lão nghi hoặc một chút nói: “Thì ra là thế.”
Đại trưởng lão bế quan đột phá đã lâu, lần này vừa mới xuất quan cho nên vẫn chưa biết nhiều chuyện. Chỉ nghe nói có tên đệ tử Hoàng cơ phủ vượt cấp khiêu chiến thắng hiểm một đệ tử của Thiên cơ phủ mà thôi. Lão cũng rất muốn nhìn xem người kia rốt cuộc là thiên tài thế nào lại được Tông chủ chú ý cảnh cáo người khác không được động vào.
Đúng lúc này, một vị quản sự bước lên trên đấu đài hít một hơi sau đó lớn tiếng nói.
“Chào các các vị trưởng lão, các vị chấp sự, quản sự cùng các đệ tử có mặt ở đây. Hôm nay là sự kiện đặc biệt của Thiên Ma Tông, ngày khiêu chiến của đệ tử để tranh giành danh ngạch bước vào Đại cơ phủ.”
Đợi cho tiếng vỗ tay vang động dừng lại, hắn nói tiếp.
“Những người lên đài hôm nay đều là thiên kiêu đệ tử, có thể nói là thiên tài vạn người có một cho nên hứa hẹn sẽ là những trận quyết chiến cực kỳ hấp dẫn. Đệ tử khiêu chiến chú ý nên chọn những đối thủ vừa tầm để chiến đấu bởi vì trong khi quyết đấu thì sinh tử vô luận.”
Dù biết trước điều này nhưng năm tên đệ tử khiêu chiến vẫn không nhịn được rùng mình một cái. Đúng vậy, ai là tinh anh đệ tử lại nguyện ý nhường danh ngạch cho người khác, muốn bước vài thì phải dùng thực lực thậm chí là máu của bản thân để tranh giành.
“Trong quá trình quyết đấu chỉ có một quy tắc duy nhất chính là không có quy tắc nào cả. Ma đạo tu giả là thế, mạnh được yếu thua, chỉ xét kết quả không cần quá trình. Ta tuyên bố đệ tử đầu tiên khiêu chiến Bàng Lai bước lên sân thi đấu.”
Trong lúc đám đệ tử đang la hô om xòm, một thân ảnh phi thân nhảy lên. Người có dáng dấp to lớn gương mặt có chút ngưng trọng liếc sang đám tinh anh đệ tử. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở trên người cô nương đứng cuối cùng.
“Ta muốn khiêu chiến nàng.” Bàng Lai đưa tay chỉ về phía nàng, đôi mắt ngập tràn hưng phấn như gặp may lên tiếng.
“Ngươi chắc chắn?” Quản sự đôi mắt thâm ý nhìn Bàng Lai hỏi lại.
“Chắc chắn.”
“Được rồi, nếu đã vậy thì Chúc Dung lên sân đi.”
Thở dài một hơi, quản sự lắc đầu nói với cô nương kia, đôi mắt có phần bi thương nhìn Bàng Lai. Người khác có thể không biết nàng nhưng hắn thân là quản sự sao có thể không biết. Đám đệ tử tinh anh còn lại thấy cảnh này cũng lắc đầu cảm thán không thôi.
Tại trận chiến lần trước, một tên đệ tử Thiên cơ phủ lưỡng bại câu thương với một đệ tử tinh anh nên bị thiếu mất một danh ngạch. Cuối cùng không biết từ đâu đại trưởng lão mang đến một vị tiểu cô nương năm đó chỉ có thần chiếu ngũ trọng gia nhập.
Điều này làm những tên đệ tử khác ở Đại cơ phủ bất mãn. Cuối cùng Đại trưởng lão chủ trì cho một tên thần chiếu cửu trọng tỉ đấu với nàng ta. Kết quả chỉ qua vài chiêu đã bị nàng đánh trọng thương liệt giường hai tháng. Từ đó không ai dám khinh thường hay mở miệng muốn khiêu chiến với nàng cả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK