“Gào! Gào!”
Hai thần hồn cao đến chục trượng nhìn nhau với đôi mắt tràn đầy chiến ý, phía bên dưới là Trần Hạo Nam cùng Lưu Tiến vận nguyên lực điều khiển thần hồn.
Hôi hùng gầm thêm tiếng nữa nhào tới vung trảo muốn xé nát đầu giao long. Theo đó không khí xung quanh vốn đang ngưng lại liền dao động kịch liệt, khói bụi bốc lên cao mấy thước.
Đối với đám đệ tử, có thể nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ hóa hư chiến đấu. Chỉ một chiêu đánh ra cũng mang theo uy lực khoa trương, cho dù là Trác Phàm cũng nhịn không được tán thưởng.
Đám tinh anh đệ tử ngoài Hoắc Vũ Cơ bên dưới đều một mặt hâm mộ, hóa hư cảnh chính là bức tường khó để vượt qua nhất đối với bọn họ lúc này, nếu không phải khó đột phá thì làm sao họ còn kẹt lại ở thần chiếu cảnh đỉnh phong.
Cái lợi của Hóa hư cảnh chính là khi thể xác chết đi, chỉ cần thần hồn còn tồn tại vẫn sẽ có cơ hội đoạt xác trùng sinh. Có thể xem như là cái mạng thứ hai của cao thủ phía trên thần chiếu cảnh. Mặc dù khi chiếm xác vẫn phải tu luyện lại từ đầu nhưng có được thêm một mạng ai lại không muốn.
Nhìn thấy trảo gấu đánh tới, Trần Hạo Nam cười khuẩy một tiếng thúc động giao long né tránh, đuôi của nó đập mạnh xuống đất tạo nên làn sóng xung kích đẩy Lưu Tiến lui về sau.
Tận dụng cơ hội đó, giao long thè cái lưỡi dài thòn dùng tốc độ nhanh nhấp tiếp cận. Cơ thể dài mềm dẽo thoáng chốc đã quấn chặt lấy thần hồn của Lưu Tiến. Trần Hạo Nam lập tức kết ấn, thân thể giao long sáng lên một tầng hào quang nhàn nhạt, nó hơi dùng lực một chút làm con gấu kia gầm lên một tiếng tạm thời bị trói không thoát ra được.
Lưu Tiến “hự” một tiếng, cố gắng nuốt ngụm máu tươi đang trào lên cổ họng xuống. Hắn vận hết nguyên lực thúc động hôi hùng dùng hai trảo đâm vào thân thể giao long. Thấy nó đã thả lỏng, đầu hôi hùng kia lập tức bắt lấy phần đuôi của giao long xoay một vòng thoát khỏi gông xiền. Còn chưa dừng lại ở đó hai tay còn đang giữ chặt cái đuôi của giao long tiện thể đập mạnh xuống đất.
Phun một ngụm máu tươi, Trần Hạo Nam đôi mắt ngưng lại, giao long há miệng phun ra một đạo ánh sáng đánh thẳng vào bộ ngực lông lá của hôi hùng sau đó lui về sau. Trên thân giao long lúc này đã xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ, rõ ràng là do trảo của hôi hùng làm bị thương.
Bộ lông của hôi hùng rất dày nhưng cũng không thể chống đỡ hoàn toàn công kích của giao long, thoáng cái trước ngực của nó đã bay mất một mảng lông. Nó kêu lên một tiếng đau đớn, đôi mắt chưa đầy sự tức giận nhìn về phía giao long.
Khóe miệng Lưu Tiến chảy ra một dòng máu tươi, rõ ràng thần hồn tổn thương thì cơ thể cũng sẽ chịu đựng sát thương. Nguyên thần cùng nguyên lực tổn thương có thể mau lành, nhưng một khi thần hồn tổn thương thì rất khó để lành lại phải biết đây có thể xem là bản mạng thần hồn, nếu nó bị tiêu diệt thì mạng của tu giả cũng mất theo.
Thấy thương thế của đối phương nghiêm trọng hơn mình, Trần Hạo Nam cười thầm đem giao long lần nữa tiến tới. Rút kinh nghiệm từ lần trước hắn không lập tức khóa lại con gấu kia mà dùng đuôi tấn công khắp nơi.
Hôi hùng thấy thế vội vàng đưa trảo đón đỡ.
Xét về tốc độ giao long linh hoạt hơn nhiều, chỉ một lúc sau đuôi của nó đã quật trúng chân của hôi hùng. Cơ hội đến, thân thể lần nữa quấn quanh con thú kia, hai tay của con gấu cũng bị nó khóa chặt ở bên trong. Miệng giao long há to ra, hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào bờ vai của con gấu.
“Aaa” Kêu lên một tiếng thảm thiết, trên trán của Lưu Tiến đã xuất hiện mồ hôi hột, đôi mắt hằng đầy tia máu. Hiện tại hắn không còn đường để thoát ra nữa, dù cho hôi hùng có vùng vẫy thế nào thì đầu giao long kia cũng không có ý buông tha.
Xét về kinh nghiệm chiến đấu, Trần Hạo Nam đã đột phá đến hóa hư cảnh được một thời gian, Lưu Tiến lại vừa mới bước vào cảnh giới này làm sao có thể thuần thục bằng cho nên thất bại là điều tất nhiên.
Thấy Lưu Tiến định mở miệng nhận thua, Trần Hạo Nam liền vận thêm nguyên lực, giao long siết lấy càng gắt gao.
“Aaaa” Kêu lên một tiếng đau đớn, Lưu Tiến không cách nào nói nên lời được nữa. Cổ họng không ngừng trào ra máu tươi, đến bây giờ hắn mới biết Trần Hạo Nam không phải là muốn trình diễn mà là muốn giết chết mình.
Đôi mắt hiện lên sự sợ hãi tột cùng, nguyên lực cơ thể điên cuồng vận chuyển. Hôi hùng theo đó mà gầm lên, cố gắng dùng sức vùng vẫy khỏi giao long.
Cảm thấy giao long đang dần buông lỏng, Lưu Tiến thở phào một tiếng nhưng bất ngờ vừa mới giảm lực, Trần Hạo Nam cười lạnh một tiếng lần nữa tấn công. Cả cơ thể giao long bây giờ chỉ tập trung quấn quanh trước ngực hôi hùng lực đạo so với trước mạnh hơn mấy phần.
Một trưởng lão thấy thế vội vàng đứng lên ngăn cản nhưng bị Nhị trưởng lão cản lại. “Lưu Tiến chưa mở miệng nhận thua, hắn là còn nằm trong khả năng chịu đựng.”
Người muốn ra tay là Bát trưởng lão, Lưu Tiến là đồ đệ trọng tâm bồi dưỡng của hắn. Khó khăn lắm mới đột phá bình chướng trở thành hóa hư tu giả sao có thể vì một lần luận bàn mà mất mạng. Cho dù không mất mạng nhưng nếu tình hình kéo dài như vậy chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng đến căn cơ.
Trong lúc không biết làm thế nào, đột nhiên phía trên hai người Lưu Tiến cùng Trần Hạo Nam xuất hiện một đầu rồng to lớn. Tiếng gầm của nó vang động khắp nơi, không gian thiên địa xung quanh biến động không ngừng.
“Địa Long Thần Hồn? Bái kiến tông chủ.”
Các vị trưởng lão cùng chấp sự ở đây thấy con rồng kia xuất hiện vội vàng đứng dậy cung kính hành lễ. Đám đệ tử cũng quỳ xuống, đôi mắt sung kính nhưng không dám ngẩng đầu lên bởi vì uy áp quá lớn.
Địa long thần hồn không để ý đến mọi người mà chỉ há rộng miệng, một luồng năng lượng phun ra đánh vào bên trong kết giới.
Một cái lỗ lớn xuất hiện, luồng năng lượng kia lần nữa đánh vào đầu giao long làm nó đau đớn vặn vẹo vội vàng buông con hôi hùng ra. Theo đó chủ của thần hồn cũng nhảy lùi ra sau, miệng liên tục phun ra hai ngụm máu lớn.
Trần Hạo Nam kịnh hãi nhìn đầu rồng phía trên đầu. Đây chính là thần hồn của Tông chủ sao? Hắn từng nghe đồn thần hồn của Tông chủ tuy không mạnh mẽ như Thiên Long Thần Hồn nhưng cũng là một cái vương giả của mặt đất. Giao Long mặt dù có chữ “long” nhưng lại không được cường đại như thế.
Trác Phàm nhìn đầu địa long kia cũng nhịn không được tán thưởng, hắn trong người có Phần Viêm Hỏa của Phần Thiên Long Tổ, chút uy áp của địa long đối với hắn chẳng có chút tác dụng nào. Tuy nhiên khí tức của nó phát ra vẫn ảnh hưởng đến hắn.
Ánh mắt địa long âm trầm nhìn vào Trần Hạo Nam làm hắn cảm thấy rét run. Sau đó nó lần nữa há miệng nói tiếng người, giọng nói rung động thiên địa rơi vào lỗ tai của tất cả mọi người ở đây.
“Hóa hư cảnh đệ tử là thiên tài của tông môn được chọn ra để tham gia Tông Hội Tranh Bá, nếu có tên nào có ý đồ xấu làm giảm chất lượng đệ tử tham giao đại hội thì lập tức xử chết cho dù là đệ tử hay chấp sự trưởng lão đều như nhau.”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt thâm ý như có như không nhìn sang Nhị trưởng lão. Hình ảnh con rồng lớn to lớn đến mấy chục trượng cũng dần mờ đi rồi biến mất giữa thiên địa như thể trước giờ chưa từng có mặt. Dị tượng xung quanh cũng theo đó trở lại bình thường.
“Cung tiễn tông chủ.” Tất cả mọi người đều đồng thanh nói.
Đám trưởng lão được một phen lau mồ hôi lạnh. Khổ nhất vẫn là bốn người dựng nên kết giới. Họ bị tông chủ trực tiếp phá thủng một lổ lớn đương nhiên phải chịu phản phệ, khóe miệng đã chảy một dòng máu tươi nhưng không ai dám mở lời than thở.
Quản sự lúc này mới dám đứng dậy nhảy lên trên đấu đài, đôi mắt có phần tức giận nhìn Trần Hạo Nam. Sau đó nhìn sang mọi người nói: “Như vậy trận đấu luận bàn đầu tiên đã kết thúc, tiếp đến là các đệ tử tinh anh chọn ra người khiêu chiến. Ta nhắc lại lần nữa, đây là luận bàn phải chọn người có thực lực tương đương một chút, nếu như có chuyện cố tình đánh trọng thương tổn hại căn cơ thì sẽ giống như lời tông chủ vừa nói. Giết không tha.”
Các đệ tử đồng loạt ôm quyền cúi người đồng ý. Không tệ, dù sao làm bao cát còn đỡ hơn là mất mạng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK