Trên thảo nguyên rộng lớn, một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mát rượi nhưng lẫn bên trong đó là mùi huyết dịch nồng nặc. Tại nơi đó đang diễn ra trận đại chiến giữa Chấn Thiên Sơn với Đế Vương Phủ.
Binh sĩ chết trận đã phải dùng hàng nghìn để tính mà ở trên không trung lại càng đánh nhau quyết liệt hơn. Kết quả của trận chiến này sẽ phụ thuộc vào cường giả ở tầng trời cao nhất kia.
Tại đó, Âu Dương Liệt đang cùng Hoàng Phi Vũ giao chiến, Kim Long Thương huy động như vũ bão liên tiếp xuất kích đánh vào đối phương.
Thế nhưng mà Hoàng Phi Vũ dĩ nhiên vẫn bình tĩnh né tránh toàn bộ. Dường như đôi tay của hắn được làm bằng kim thạch cứng rắn, từng quyền mạnh mẽ đánh vào thân thương mà không có chút kiêng kỵ gì.
“Kim Long Thương đó của ngươi có vẻ như không cứng như ta tưởng tượng.” Hoàng Phi Vũ cười nói sau khi một kích đánh lui Âu Dương Liệt.
“Đừng đắc ý quá sớm.”
Âu Dương Liệt cũng nở nụ cười nhàn nhạt sau đó phi thân tiến tới. Lần này cách xuất chiêu đã thay đổi, không còn những cú tạt ngang đập xuống mà thay vào đó là tả xung hữu đột. Kim Long Thương đâm ra mỗi lúc một nhanh, tàn ảnh cũng bắt đầu xuất hiện.
Trên y phục Hoàng Phi Vũ lúc này đã có vài vết rách tuy không có bị thương nhưng nhìn qua khá chật vật. Thấy tình hình bất lợi hắn liền vận nguyên lực, một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy song quyền của mình.
Nhận thấy đối phương dùng chiêu thức lạ, Âu Dương Liệt vội vàng nhảy lùi ra sau giữ khoảng cách.
Huyền giai Sơ cấp võ kỹ Hoành Tảo Thiên Quân
Kim Long Thương liên tục đâm ra thương khí đánh thẳng vào Hoàng Phi Vũ. Cho dù là khoảng cách rất xa nhưng uy lực lại không hề tầm thường.
Thấy đối phương vẫn còn có thể né tránh, Âu Dương Liệt lợi dụng thương khí đánh ra che khuất tầm nhìn xông đến.
Huyền giai Trung cấp võ kỹ Bá Vương Đột Kích
Nguyên lực toàn thân vận chuyển, Âu Dương Liệt cầm thương lao thẳng vào từ đằng sau đột kích. Thương khí chưa tới mà Kim Long Thương đã tới thẳng vào ngực của đối thủ.
Hoàng Phi Thanh bất ngờ vội vàng đưa hai tay nắm lấy, ngón tay bấm chặt vào đầu mũi thương. Trường thương của Âu Dương Liệt như bị gọng kìm khóa chặt trong lúc nhất thời không thể nào rút ra.
Thấy thế, Âu Dương Liệt xoay thương một vòng đầu thương cong lên làm bật tay của Hoàng Phi Thanh ra rồi lần nữa đâm thẳng vào đối phương.
Hoàng Phi Thanh ngửa người ra sau lộn một vòng thuận chân tung ra một cước đá bật Kim Long Thương trở về, chính hắn cũng lùi ra sau mười thước.
Âu Dương Liệt lùi ra sau năm thước lền đứng vững trở lại, thân thể vững vàng chỉa mũi thương về phía kẻ địch. Thế nhưng sau đó ánh mắt hắn chợt co rụt lại nhìn trên Kim Long Thương của mình có mười cái lỗ nhỏ.
“Hai tay của hắn có phải được làm bằng thịt không vậy?”
Thấy khuôn mặc bất ngờ của Âu Dương Liệt, Hoàng Phi Vũ cười lạnh một tiếng nói: “Vừa rồi ngươi đã xuất chiêu rồi, tiếp theo cũng nên tới ta thôi.”
Huyền giai trung cấp võ kỹ Hoàng Long Chân Khí đệ cửu trọng
Vừa nói xong, khí tức trên thân thể của Hoàng Phi Vũ trở nên đại thịnh khắp cả người cơ hồ sáng lên một tầng ánh sáng hoàng kim.
Đây là một loại võ kỹ thành danh của Đế Vương Phủ chuyên dù để cường hóa cơ thể. Tiếp theo đó hai cánh tay của Hoàng Phi Vũ xuất hiện kim quang sáng chói.
Huyền giai trung cấp võ kỹ Long Đãng Bình Nguyên
Không giống như Âu Dương Liệt đánh ra trăm đạo thương khí, Hoàng Phi Vũ trực diện lao đến mà xuất quyền khí thế như mãnh hổ. Xung quanh kình phong rít gào, mỗi quyền đánh ra đều mang theo uy lực vô cùng lớn.
Âu Dương Liệt nhìn thấy đối phương công kích khó tránh khỏi kinh hãi. Một chiêu này của Hoàng Phi Vũ không đánh vào hắn mà nhằm vào Kim Long Thương.
Phải biết rằng đây chính là lục phẩm linh binh cứng rắn vô cùng vậy mà vừa rồi Hoàng Phi Vũ một chiêu dùng tay chộp lấy đầu thương liền để lại vết tích, bây giờ còn xuất quyền đánh thẳng vào thân thương không chút kiêng kỵ.
Điều này rõ ràng là do Hoàng Phi Vũ cố tình làm ra. Hắn muốn chứng minh món lục phẩm linh binh kia trước mắt này cùng sắt vụn không có gì khác nhau.
Âu Dương Liệt nhận ra điều này vô cùng tức giận nhưng mà kinh quyền đã tới, nếu hắn lựa chọn né tránh khác nào chấp nhận điều mà Hoàng Phi Vũ đang muốn chứng minh.
Cắn răng một cái, Âu Dương Liệt hai tay nắm chặt Kim Long Thương đón đỡ. Cơn đau từ cánh tay lập tức truyền đến, hắn bị chấn lui về sau tới hơn mười trượng mới đứng vững. Trên khuôn mặt lúc này cũng lộ ra thần khái không thể nào tin tưởng nhìn Hoàng Phi Thanh.
Kim Long Thương tuy chưa bị hư hỏng nặng nhưng đã bị cong vênh một. Nếu như là người bình thường, một khí đánh vào binh khí cứng rắn chắc chắn sẽ bị phản chấn trọng thương thế mà Hoàng Phi Thanh phía bên kia vẫn hoàn toàn ung dung như không có chuyện gì.
Những tên cung phụng ở xung quanh nhìn thấy một màn này cũng không tránh khỏi thất kinh. Âu Dương Liệt cùng Hoàng Phi Vũ chỉ giao đấu chưa tới mười chiêu liền đã nhìn ra kẻ nào mạnh kẻ nào yếu.
Trong lúc nhất thời người của Chấn Thiên Sơn khuôn mặt đều rất khó coi. Ngược lại với bọn họ, những tên cùng phe với Đế Vương Phủ lại thở phào, một trong ba trận chiến đỉnh cao xem như đã có kết quả.
Thế nhưng Âu Dương Liệt một thế hệ kiêu hùng làm sao có thể chấp nhận thua cuộc. Để mang danh là thiên tài hàng đầu của Thiên Vũ đế quốc thực lực của hắn làm sao chỉ có thế.
Nguyên lực thân thể bắt đầu bành trướng, toàn bộ cơ thể của Âu Dương Liệt bắt đầu phát ra những xoẹt điện. Từng tia sét nhỏ như những con rắn phát sáng màu vàng nhạt cứ nhá lên rồi lại tắt. Thậm chí mơ hồ còn nhìn thấy bóng dáng của tử lôi lập lòe.
“Thiên lôi toát thể!?”
Hoàng Phi Vũ đôi mắt co rụt lại. Theo như hắn biết ở Chấn Thiên Sơn có một nơi gọi là Tích Lôi Đầm. Ở đây quanh năm sấm sét ùn ùn không dứt, thậm chí còn xuất hiện cả tam trọng tử lôi.
Thiên lôi bình thường có có màu xanh vàng nhưng so với tử lôi lại không đáng để nói, chỉ riêng nhất trọng tử lôi đã mạnh hơn rất nhiều. Trong lúc nhất thời, khuôn mặt của Hoàng Phi Vũ bắt đầu hiện lên vẻ ngưng trọng.
Cảm nhận sức mạnh dâng tràn trong cơ thể, Âu Dương Liệt đôi mắt lóe lên tia lửa, tay cầm chắc Kim Long Thương chỉ thẳng vào đối phương. Cả trường thương lúc này cũng bắt đầu hiện lên lít nhít tia điện, khí tức tỏa ra vô cùng kinh người.
Bầu trời lúc này cũng đã có biến đổi, mây đen ùn ùn kéo đến như bị hấp dẫn bởi chiến trường ở nơi này, từng tiếng sấm rền vang oanh động cả một khu vực rộng lớn.
“Hoàng Phi Vũ, để xem tiếp theo ngươi có đỡ được Kim Long Thương của ta hay không!”
Âu Dương Liệt nhìn thẳng về phía đối thủ cất tiếng nói. Vừa dứt lời, thân ảnh còn cách xa Hoàng Phi Vũ cả chục trượng nháy mắt đã áp sát đem trường thương quét ngang một vòng.
Thấy tốc độ của đối phương giống như xé không mà lao đến, Hoàng Phi Vũ không dám khinh địch liền vận nguyên lực đưa tay đón đỡ. Thế nhưng một đòn kia của Âu Dương Liệt quá mạnh mẽ chấn lui hắn lại mấy thước.
Cậy mạnh đỡ lấy đòn quét ngang vừa rồi là một sai lầm đối với Hoàng Phi Vũ. Hai cánh tay không những đau nhức mà hiệu quả tê liệt từ lôi điện của đối phương cũng theo đó truyền đến, cơ thể lúc này đã bắt đầu có chút rối loạn.
Một chiêu chưa làm đối thủ trọng thương, Âu Dương Liệt lần nữa xuất kích mang theo lôi điện nhắm vào Hoàng Phi Thanh. Lúc này hắn chỉ dùng một tay huy động trường thương tay còn lại tung quyền đánh tới.
Hoàng Phi Thanh vung tay đón đỡ có chút chật vật. Hắn lựa chọn né tránh Kim Long Thương sau đó dùng quyền đối quyền với Âu Dương Liệt. Dư chấn từ mỗi lần giao phong đều tạo ra sóng âm lan sang xung quanh.
Đám người thần chiếu cảnh ở đây còn tốt thế nhưng mà bọn trưởng lão ở phía dưới nào có được như vậy. Chỉ một chút ảnh hưởng từ trận chiến của người đã làm hàng chục tên thiên huyền cảnh phải thổ huyết uể oải. Bọn chúng không dám tấn công đối thủ nữa mà lui lại dùng nguyên lực hộ thể tránh bị trọng thương thêm.
Lại một lần nữa khuôn mặt Hoàng Phi Thanh lộ vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ thiên lôi toái thể lại mạnh mẽ đến như vậy, ngay cả bản thân mình lúc này cũng chỉ chiến cái tay ngang khi đối đầu. Mà lại mỗi khi hai quyền chạm nhau, một luồng lôi điện lại đánh vào cơ thể làm hắn tê rần một trận, tốc độ bị ảnh hưởng mỗi lúc một chậm hơn.
Sau khi thi triển toàn bộ năng lực, Âu Dương Liệt không dùng Kim Long Thương tấn công nữa. Hắn ném thẳng trường thương xuống dưới xiên qua một tên thiên huyền cảnh phía dưới trực nếm đâm thẳng vào nền đất.
Ngay lập tức một cái hố lớn xuất hiện, binh sĩ của Đế Vương Phủ tập trung ở nơi đó cũng đều bỏ mạng, số lượng cũng đến gần nghìn tên. Bọn chúng kinh hãi vội vàng tảng ra, ánh mắt hướng lên phía trên muốn chửi thề.
Đám thương nhất vẫn là những tên nằm ở trung tâm cái hố, chấn động quá mạnh làm không một kẻ nào toàn thây. Thậm chí có người thi cốt không còn biến thành một đám thịt vụn văng ra tứ tung.
Âu Dương Liệt ở trên cao tất nhiên không nghe được lời của đám binh lính bên dưới nói gì, tâm thần của hắn lúc này chỉ tập trung vào một mình Hoàng Phi Vũ. Bỏ xuống Kim Long Thương tốc độ của hắn lại nhanh hơn không ít.
Chỉ một cái chớp mắt, Hoàng Phi Vũ đã bị đối phương tiếp cận vung quyền đánh tới. Lần này hắn không dám lấy cứng chọi cứng mà nghiêng người né tránh.
Thế nhưng tốc độ của Âu Dương Liệt lúc này không phải bình thường có thể so sánh. Quyền pháp kết hợp với cước pháp đánh tới như cuồng phong không dứt. Mỗi một lần đánh ra đều mang theo uy lực vô cùng lớn.
Chỉ một lúc sau đó Hoàng Phi Vũ đã bị đánh năm sáu quyền vào cơ thể. Hắn thổ huyết bay ngược ra phía sau mười thước mới đứng vững đem ánh mắt hằng học nhìn về phía đối phương.
Âu Dương Liệt nào có thể để cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi. Ở trạng thái này tốc độ cùng sức mạnh của hắn được tăng lên đáng kể, cộng thêm tác dụng tê liệt của lôi điện kèm theo, nhưng mà lại không thể duy trì lâu cho nên phải liên tục tấn công để cho Hoàng Phi Vũ bị thương nặng nhất có thể.
Hoàng Phi Vũ đương nhiên cũng biết điều này. Đối phương ép cho bản thân vượt qua giới hạn sẽ nguy hại vô cùng lớn đến cơ thể. Có điều tình hình trước mắt Âu Dương Liệt còn chưa bị phản phệ thì hắn có thể sẽ là người ngã xuống trước.
Quả đúng như vậy, Âu Dương Liệt liên tục ra đòn nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì là hụt hơi. Hắn tuy mạnh về thương pháp nhưng phương diện thân thể cũng rất được chú trọng.
Ngay khi vừa đột phá trúc cơ cảnh đến đoán cốt cảnh, Âu Dương Liệt đã xin phép phụ thân mình đi đến Tích Lôi Đầm để ngày ngày luyện thể. Hơn ba phần tư thời gian tu luyện hắn đều ngâm mình ở trong đó cho nên sức chịu đựng phải nói vô cùng bền bỉ. Thời gian còn lại cũng giống như Hoàng Phi Vũ vượt giai chiến đấu.
Thấy đối phương bị lôi điện làm tê liệt tốc độ đại giảm, Âu Dương Liệt liền đổi lối đánh. Không còn sử dụng liên hoàn công kích mà thay vào đó là từng quyền mạnh mẽ đánh vào của Hoàng Phi Vũ.
“Oành!”
Hoàng Phi Vũ bị chấn bay về sau đến mười trượng mới miễn cưỡng dừng lại được thì đã thấy đối phương đang tung quyền đánh tới uy lực so với lúc hắn dùng Long Đãng Bình Nguyên không thua tý nào.
Đang lúc Âu Dương Liệt mừng rỡ đắc thủ thì đột nhiên phát hiện cơ thể của Hoàng Phi Vũ vang lên một tiếng rông ngâm, cánh tay lúc này cũng biến đổi thành một cái long trảo xanh ngọc chụp lấy đầu quyền của mình.
Âu Dương Liệt biến sắc vội vàng nhảy lùi trở lại nhưng long trảo kia lại nắm chặt lấy tay của hắn không cách nào thoát ra.
Hoàng Phi Vũ nhẹ nhàng vận chút lực trên long trảo, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cánh tay của Âu Dương Liệt đã rời khỏi cơ thể rơi xuống phía dưới.
Nhìn đối phương đau đớn lùi ra sau, Hoàng Phi Vũ cười khinh bỉ một tiếng nói: “Đánh nãy giờ đã đủ chưa?”
Âu Dương Liệt hít một hơi sâu cố kiềm nén cơn đau dày vò cơ thể, trên trán lúc này đã xuất hiện dày đặc mồ hôi lạnh. Chỉ một chiêu của đối phương đã làm cho hắn bị mất đi một cánh tay đủ để thấy khủng bố đến nhường nào.
Nhìn long trảo trên người của đối phương, Âu Dương Liệt kinh hãi nói: “Cánh tay đó là quái vật gì!?”
Hoàng Phi Thanh không có ý định tấn công tiếp chỉ cười nhạt nhìn đối thủ đang sợ hãi nói: “Thứ sẽ lấy mạng ngươi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK