“Không ngờ tên Trác Phàm này cẩn thận như vậy. Chúng ta đã theo dõi đám đàn bà kia được một canh giờ rồi vẫn chưa thấy hắn xuất hiện. Không biết gia chủ đã nhận được món hàng chưa. Ta nghĩ cũng nên ra tay đi thôi.”
Cách ở khá xa bọn người của Bạch Minh Nguyệt, một nhóm sau tên cường giả thiên huyền lặng lẽ bám theo.
Bọn họ phân biệt là mỗi nhà hai tên trưởng lão được gia chủ giao cho nhiệm vụ theo đuôi tìm cách ra tay với Trác Phàm.
Bởi vì tu vi của Bạch Minh Nguyệt rất cao nên lần này phái ra cũng đều là cửu trọng, thậm chí đỉnh phong cường giả thiên huyền.
Những người này đều là Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão của Hắc Phong Điện, Dược Thải Đường cùng Vạn Xà Cốc.
Thấy theo dõi một thời gian không có kết quả, đám người bọn họ lập tức muốn ra tay, nguyên lực khẽ động tăng tốc đuổi theo.
Đám người Bạch Minh Nguyệt vẫn chưa hề hay biết, cứ theo phương hướng định trước mà đi. Lâu dần phía trước xuất hiện thân ảnh của một nam tử mặc y phục màu xám chính là Trác Phàm.
“Các vị, ta đợi ở đây đã lâu.”
“Ngươi là Trác Phàm? Vân Vân lâu nay có ở cùng ngươi?”
Trác Phàm không để ý câu hỏi của Bạch Minh Nguyệt mà chỉ nói: “Việc đó từ hãy nói, giải quyết đám trùng theo đuôi kia trước đã.”
Mọi người nghe thấy thế giật mình quay đầu lại, ở trên không trung sáu đạo thân ảnh cấp tốc bay đến hạ xuống trước mặt họ.
“Ha ha. Gia chủ đúng là liệu sự như thần. Chỉ cần theo đám đàn bà này sẽ tìm được ngươi. Trác Phàm, trả nợ máu cho Hắc Phong Điện chúng ta đi.”
Một lão giả đầu tóc hoa râm, hốc mắt rất sâu để lộ ra một khuôn mặt đáng sợ lên tiếng.
“Ta tưởng là ai? Hóa ra ngươi là người của Hắc Phong Điện a. Chết không biết bao nhiêu tên trưởng lão rồi vẫn không rút được chút bài học nào.”
Trác Phàm cười khẩy một tiếng, bộ dạng khinh thường nói.
“Ngươi.”
“Nhị trưởng lão, ngươi đừng có nhiều lời với tên này. Gia chủ dặn dò nhất định gặp là ra tay không được để hắn hoa ngôn xảo ngữ ảnh hưởng chúng ta.”
Một người khác ngăn cản Nhị trưởng lão Hắc Phong Điện lao lên. Hắn mặc bộ y phục của Dược Thải Đường, trên ngực khắc một chữ “Đại” rõ ràng là đại trưởng lão của Hắc Phong Điện.
Đám người còn lại nhao nhao hưởng ứng. Luận về tu vi, ba đại trưởng lão của ba nhà đều là Thiên Huyền Đỉnh Phong nhưng nếu xét về tuổi tác thì hai người kia phải gọi đại trưởng lão của Dược Thải Đường là tiền bối cho nên khi nghe hắn cất lời, nhị trưởng lão Hắc Phong Điện cũng gật đầu nghe theo.
Bạch Minh Nguyệt cùng đám nữ nhân bên này có chút tức giận. Đám người kia từ đầu đến cuối đều không nhìn các nàng dù chỉ một cái.
Đây là tình huống gì? Bên các nàng cũng có một Thiên huyền cường giả đỉnh phong a.
Bọn họ nào biết trước khi sáu người rời đi, gia chủ bọn họ đặc biệt chuyển lời của đại quản gia Đế Vương Phủ. Dù đám đàn bà kia có thoát cũng không được để Trác Phàm còn sống đi ra.
Cho nên với đám người kia, bọn họ đơn giản chỉ cần phân ra hai người cầm chân bọn người Bạch Minh Nguyệt, còn lại bốn người tốc chiến tốc thắng sau đó hợp lực giải quyết tất cả là xong.
Đấy là kế hoạch ban đầu được đề ra, có điều thực tế thì không như vậy.
Trác Phàm thấy các vị lâu chủ nhao nhao giương cung bạt kiếm cười một tiếng sau đó nói: “Các vị lâu chủ đi đường cực khổ, xin hãy ngồi sang một bên nhìn Trác Phàm lấy mạng bọn chúng.”
Đám người Bạch Minh Nguyệt quay lại nhìn Trác Phàm hơi ngẩn ra một chút. Bọn họ cảm thấy tên tiểu tử này không phải là quá ngông cuồng thì cũng là thần kinh có vấn đề.
Một cái Đoán cốt thất trọng lại muốn một chọi sáu với các cao giai thiên huyền cường giả?
Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Trác Phàm thấy sáu người kia đã đứng trong phạm vi cách mình vài chục trượng bèn đưa tay kết ấn.
“Linh khí giao hòa. Vạn vật quy nhất. Thất cấp trận thức Huyết Sát Trận. Khai!”
Không khí xung quanh bắt đầu mờ đi, cảnh vật ngay sao đó bao trùm thành một màu đỏ huyết vụ. Đám người Bạch Minh Nguyệt kinh hãi vội vàng nhảy lùi ra sau.
Sáu người kia cũng nhanh không kém, lập tức vận nguyên lực nhảy lùi ra sau.
Đáng tiếc bọn họ không giống như đám nữ nhân kia mà là mục tiêu của Trác Phàm.
Cho dù có phi thân bao xa dường như huyết vụ vẫn là vô cùng vô tận không cách nào thoát ra.
Trận pháp này chính là Huyết Sát trận năm đó Trác Phàm dùng ở bìa rừng Phong Lôi Trấn.
Tuy nhiên lúc đó tài nguyên khuyết thiếu cùng thực lực có hạn cho nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng ở mức nhị cấp trận thức.
Ngày hôm nay đã đạt tới tu vi như vậy cùng với lực lượng không thua gì thiên huyền cường giả cho nên hắn đã có thể tự nhiên nâng cấp đại trận năm đó thành Thất cấp trận thức.
Với thực lực của Trác Phàm bây giờ tuy vẫn có thể trực tiếp đối đầu với bọn chúng, huống hồ còn có đám nữ nhân kia giảm bớt cho hắn không ít gánh nặng.
Có điều so với tốn sức nhiều thì hắn lựa chọn cách làm đơn giản hơn. Trận pháp này vừa mạnh vừa hỗ trợ hắn sử dụng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết hấp thu đối phương.
Có tận sáu tên thiên huyền cường giả hậu kỳ tự mình dâng đến sao hắn có thể không vui lòng nhận lấy?
Kinh hãi tuột độ, đám trưởng lão liên minh lập tức hỗn loạn. Từng người chia thành nhiều hướng tìm cách thoát thân.
Nào ngờ màn sương màu đỏ như mê vụ, dù họ có đi tới đâu cũng chẳng thể làm gì.
Cảm thấy bất lực trước tình huống này, ánh mắt mỗi người đều hiện ra nét điên cuồng. Nguyên lực được vận dụng hết mức, từng đòn công kích như vũ bão không ngừng đánh ra bốn phương tám hướng.
Từng luồng năng lượng phát ra gây nên tiếng động oanh thiên. Bọn người Bạch Minh Nguyệt tuy không thấy bên trong diễn ra như thế nào nhưng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của đám người kia.
Một lúc sau, tiếng la hét của nhị trưởng lão Hắc Phong Điện vang lên rồi im bặt. Theo đó, từng đợt công kích không hề dừng lại mà còn dữ dội hơn.
Những người khác đương nhiên cũng hiểu tiếng la vừa rồi ý nghĩa như thế nào. Hắn đã chết, đường đường Thiên Huyền cửu trọng cường giả đã chết.
Cứ như thế, từng tiếng hét cứ lần lượt vang lên rồi ngừng hẳn. Đám người bên trong tuyệt vọng, sử dụng hết sức bình sinh thi triển những loại võ kỹ lợi hại nhất nhưng không có tác dụng.
Kết quả thế nào ai cũng có thể đoán được. Chỉ sau nửa canh giờ, sáu vị trưởng lão bậc nhất ở liên minh ba đại gia tộc đã vẫn lạc trong tay Trác Phàm. Thậm chí ngay cả nhục thân cũng không còn, thứ còn lại duy nhất chính là y phục của đám người kia.
Huyết vụ dần dần tan đi, Trác Phàm trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Duy trì đại trận một thời gian dài làm cho hắn có chút thoát lực.
Đám người Bạch Minh Nguyệt lúc này nhìn Trác Phàm như là nhìn thấy ác ma. Ai có thể ngờ đến kẻ thù cường đại như vậy lại dễ dàng bị hắn hạ sát.
Bất giác trên mặt mọi người đều có phần kiên kỵ đối với người trước mắt này.
Đây cũng là một trong số mục tiêu của Trác Phàm. Cái gọi là thực lực vi tôn là thế, chỉ cần là người có thực lực thì nói chuyện với người khác cũng dễ dàng hơn.
Thử hỏi nếu lúc trước hắn miễn cưỡng đánh nhau với bọn người kia chắc gì bọn họ đã kinh ngạc như lúc này. Phải thể hiện năng lực xuất chúng thì mới làm người khác tin phục.
Trác Phàm quay người lại như không có chuyện gì, khuôn mặt tươi cười nhìn các vị lâu chủ nói: “Các vị, nơi này không tiện ở lâu. Trước hết cứ đến Đường Môn nghị sự có được hay không?”
“Được! Được! Không ngờ Trác tiểu hữu lại lợi hại như vậy. Bạch Minh Nguyệt ta đã lâu mới trở lại không ngờ lại bị người trẻ vượt qua.”
Tiền nhiệm tổng lâu chủ không khỏi thở dài ai thán sau đó dẫn mọi người cùng Trác Phàm đi đến Đường Môn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK