Buổi chiều, cơn gió lạnh rét quét qua làm tê cóng cả tay chân. Con đường mòn đầy tuyết hiện lên thân ảnh bảy con người buồn bã bước chân rời khỏi thôn.
Trương Định mang trên lưng là Phương Thanh Đồng đã ngất đi. Dòng nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt đẹp đẽ kia dưới cái lạnh thấu xương đã đông lại thành băng đá.
Theo sau hắn chính là Văn Tử, Thái Lai, huynh đệ Vương Hội còn có một nữ nhân khác chính là nương tử trên danh nghĩa của Vương Chung mà đêm hôm trước đã trao chiếc lục lạc định tình.
“Trương lão đại, chúng ta bỏ lại Trác Phàm liệu có ổn hay không?”
Văn Tử sau khi tỉnh dậy đã được Thái Lai kể lại quá trình thoát khỏi hiểm cảnh cộng thêm đan dược mà Trác Phàm cho hắn ăn vào. Hiện tại thương thế đã khôi phục tám chín phần cho nên khi nghe mọi người bảo không đợi ân nhân của mình mà rời đi làm hắn có phần áy náy.
“Lúc trưa ta đã đến tìm nói chuyện. Nhưng Trác Phàm không những không đi còn bảo bây giờ mà rời khỏi thì càng nguy hiểm hơn. Ta cũng không biết nói gì hơn đành phải trở về a.”
Vương Hội lúc này mới lên tiếng, giọng nói có phần khó hiểu.
“Chúng ta cũng đã làm những gì có thể làm rồi. Nếu Trác Phàm không có ý muốn rời khỏi thì nên tôn trọng hắn.”
Trương Định dừng chân một chút nói, ánh mắt chăm chú lên một bên khuôn mặt của Phương Thanh Đồng đang gục ở đó.
Thì ra buổi trưa, Phương Đức trở về giải thích với nàng về việc Trác Phàm đã có tình nhân, lại thêm ý định đưa nàng rời khỏi. Trong lúc nhất thời, thiếu nữ không tin liền muốn tìm Trác Phàm hỏi rõ. Thế nhưng khi chưa kịp bước ra ngoài đã bị gia gia nàng đánh ngất đi.
Trương Định khi nhìn thấy trưởng thôn giao Phương Thanh Đồng cho mình cũng rất bất ngờ trước hành động quyết đoán của ông. Hắn lập tức liên lạc với những huynh đệ chí cốt của mình lập tức lên đường. Trước đó còn giao cho Vương Hội đến tìm Trác Phàm nhưng cuối cùng lại không đồng ý.
Thời tiết lúc này cũng không ủng hộ bọn họ cho lắm. Tuyết rơi ngày một dày, gió thổi cũng theo đó mạnh hơn. Bảy người đi không được bao lâu đành phải tìm một chỗ khuất gió tránh tạm.
Ở phía bên này, Trác Phàm ngồi khoanh chân trong phòng, trên trán từ lâu cũng đã xuất hiện mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt nhăn lại có phần ngưng trọng.
Đây là thời khắc quan trọng để có thể đả thông toàn bộ kinh mạch.
“Chỉ còn hai chỗ nữa thôi.”
Lẩm bẩm trong miệng, Trác Phàm lần nữa cố gắng vận chuyển nguyên lực tiến hành trùng kích phong ấn. Cho dù bên ngoài nhiệt độ rất thấp nhưng bên trong phòng hắn lúc này lại không như vậy. Phần Viêm Hỏa xuất hiện rồi lại biến mất mỗi khi Trác Phàm muốn xuất ra.
Ở phía xa, bên dưới chân Tuyết Thanh Sơn, một tên trung nên thân thể vạm vỡ ngước nhìn nên cao, đôi mắt lộ ra kỳ sắc quang mang. Thân thể ông ta cứ như là do ảo ảnh tạo thành, trong suốt không thực thế.
“Cảm giác này thật là quen thuộc a.”
Ông ta mở miệng lẩm bẩm rồi chợt vung bàn tay ra. Chỉ một hành động như vậy nhưng mang xung quanh đó thiên địa dường như rung rẩy. Thậm chí trong lớp xương mù, một đàn dơi mắt đỏ như máu cảm nhận được cũng sợ hãi bay tán loạn.
Phía bên này, Trác Phàm chỉ còn một chút nữa là có thể hoàn toàn đả thông kinh mạch nhưng thủy chung vẫn không cách nào làm được dù đã nhiều lần trùng kích tầng phong ấn cuối cùng này. Đột nhiên cơ thể hắn cảm nhận một luồng năng lượng to lớn truyền đến.
“Đoàn!”
Một tiếng động phát ra từ trong cơ thể, Trác Phàm mừng rỡ như điên nhìn Phần Viêm Hỏa đang tuông trào, nơi kinh mạch bị ngắc quãng cuối cùng cũng đã được đả thông. Cảm nhận nguyên lực trong cơ thể đang điên cuồng vận chuyển, cơ thể hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
“Ài. Vẫn là dùng được nguyên lực thoải mái hơn a!”
Trác Phàm kiểm tra một chút thân thể hài lòng cảm thán. Cũng đã một thời gian dài chỉ dùng lực lượng nhục thể, Trác Phàm vẫn không vội ngồi dậy mà bắt đầu tu luyện.
Kim Viêm hiện ra, mọi người ở bên ngoài đang hối hả chuẩn bị tác chiến với đại địch nên không ai chú ý đến một cái lều xung quanh tuyết lạnh đang dần tan ra tạo thành những vũng nước.
Một canh giờ trôi qua, Băng Hỏa Thôn lúc này đã có sự thay đổi lớn, xung quanh hàng rào được thay thế bằng tường gai nhọn. Một đám người tập trung ở giữa sân bãi, cơ hồ lên đến hơn trăm tên tráng sĩ. Cung tiễn được mỗi người mang trên lưng, bên hông còn treo thêm một thanh đoản kiếm.
Phương Đức cầm đại đao chống xuống đất, dáng người hiên ngang khí phách nhìn đội quân ở trước mặt nói: “Hỡi các con dân của Băng Hỏa Thôn! Chúng ta lâu nay đều lánh đời ở ẩn nhưng không có nghĩa là dễ bị kẻ khác ức hiếp. Ngày hôm nay, đám người của Hỏa Băng Thôn tôn thờ một tên bàn môn tả đạo muốn chúng ta cống nạp nữ tử, việc này sao có thể nhẫn nhịn? Người nào sợ chết có thể ở lại, người nào dũng cảm can trường thì cùng ta xông pha giết địch!”
“Xông pha giết địch! Xông pha giết địch!” Đội quân bên dưới nghe được lời này liền giương cao vũ khí hô lớn.
Ở bên trong, Trác Phàm vẫn không hề hay biết những chuyện đang diễn ra kia. Hắn đang tiến hành minh. Cũng may cho hắn chính là thương thế lâu nay đã hoàn toàn lành lặn, nguyên lực vận hành chỉ một lúc liền có thể thuận lợi khôi phục tu vi.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm của một người xa lạ.
“Tiểu tử! Ta có việc muốn hỏi ngươi. Mau đến tìm ta.”
Trác Phàm còn chưa kịp hoảng hốt thì một đống hình ảnh hiện ra trong đầu hắn. Một con suối băng, một đám sương mù dày đặc, hàng ngàn con Chấn Thiên Huyết Bức, một vùng đất dung nham, một cái hồ lớn chia thành hai màu xanh đỏ và hình ảnh cuối cùng là người trung niên.
Trác Phàm mở mắt ra mừng rỡ, cái hồ lớn kia đúng như những gì Thanh Viêm Hỏa Phượng nói chính là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
“Không nghi ngờ gì nữa, phía dưới Tuyết Thanh Sơn chính là Băng Hỏa Lưỡng Cực Cốc.”
Hắn đứng dậy đang chuẩn bị cất bước rời đi thì nghe thấy tiếng la hét thất thanh ở bên ngoài.
“Trương Định? Sao ngươi lại trở về? Thanh Đồng đâu?”
Phương Đức nhìn tên thanh niên mặt đầy máu ở phía trước lớn tiếng hỏi. Chỉ thấy người kia quỳ xuống dập đầu, khuôn mặt lần đầu tiên chảy xuống dòng lệ nói.
“Ta cùng đám người Vương Chung rời đi không bao lâu thì một lão nhân từ đâu xuất hiện từ trên không trung. Chỉ một cái nhìn lập tức làm Vương Hội mất mạng. Cho dù chúng ta liều mạng như thế nào thì cũng không làm được gì hắn ta. Thanh Đồng cùng nương tử của Vương Chung bị hắn bắt mang đi. Chỉ còn lại mình ta sống sót để về truyền tin.”
Hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh, Phương Đức lên tiếng hỏi: “Truyền cái tin gì?”
“Hắn ta bảo người của Băng Hỏa Thôn chúng ta phải giao nộp thêm mười tám cô nương xử nữ nữa nếu không sẽ không chỉ chết vài ba người như vậy.”
“TÀ NHÂN!”
Đôi mắt Phương Đức hằng lên tia máu, cơ hồ cả thân thể đều run lên cầm cập. Tay cầm chặt lấy đại đao, ông lớn tiếng quát.
“Lập tức xuất phát huyết chiến tới cùng!”
“Huyết chiến tới cùng!”
Những người khác đều lớn tiếng hưởng ứng. Tình thế trước mắt chỉ có thể cùng nhau liều mạng, cho dù trả một cái giá thật đắt cũng phải giết được tên tà nhân này. Mỗi một người ở đây ai nấy đều mang theo một vẻ kiêng quyết trên khuôn mặt.
Cứ như thế, một đội quân không phân biệt nam nữ hay lớn bé cầm lấy vũ khí cùng nhau thẳng hướng tiến về phía Hỏa Băng Thôn.
Trác Phàm nhìn một màn này có liền nổi lên một tia kính ý liền lén lút rời đi trước.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK