Mục lục
Thiên Địa Đại Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tam trưởng lão, chính vì ngươi tự ý tách ra làm tổn thất rất nhiều binh sĩ như vậy.”

Sau khi thống kê số binh sĩ tử trận, Hắc U Minh không kìm được lửa giận nói. Chỉ vì đem Đới Triệu Hòa trở về mà phải phân thêm bốn tên trưởng lão trợ giúp làm tổn thất thêm không ít người.

Tam trưởng lão cũng là một mặt hồng hồng không dám nói gì. Không nói đến Hắc U Minh bây giờ là quân sư của liên minh, việc hắn tự ý bỏ đội hình cũng đã phạm phải sai lầm vô cùng nghiêm trọng rồi.

Hắc U Minh muốn trách mắng rồi lại thôi. Lúc này làm gì thì cũng đã muộn, càng phê bình thì lại càng xảy ra mâu thuẫn nội bộ, đây chính là điều đại kỵ nhất trong khi chiến tranh.

“Ta mong chuyện này lần sau sẽ không tái diễn lần nữa.”

Hắc U Minh dừng lại một chút nghĩ đến chuyện ngày hôm nay không khỏi thở dài nói.

“Thật không ngờ đám người này lại gian xảo như vậy. Tuy quân ta trang bị đầy đủ chiến giáp đề phòng ám khí của Đường Môn nhưng lại không thể phòng khí độc. E rằng trước mắt phải đi đường vòng mà thôi.”

Hắn quay mặt sang nói với Lý Nguyệt Sầu: “Cốc chủ, ngài phái ra một vị trưởng lão đêm nay đi qua bên kia điều tra xem quân doanh của bọn chúng số lượng khoảng bao nhiêu.”

Lý Nguyệt Sầu gật đầu lập tức phái tứ trưởng lão đi điều tra. Hiện giờ là lúc sự cơ trí phát huy, phận người hữu dũng vô mưu như bọn hắn chỉ có thể nghe theo sai khiến của Hắc U Minh mà thôi.

Ở phía bên kia bình nguyên, một đám binh sĩ ngồi tụm lại thành nhóm ba người trò chuyện.

“Ngày hôm nay thật là thoải mái, diệt không ít kẻ địch mà lại chẳntg tổn thất một ai.”

“Đúng thế, phải thật là khâm phục vị Trác quân sư này. Mỗi lời hắn nói đều hoàn toàn chính xác.”

“Ngươi không biết đâu, lúc đầu ta còn tưởng là mình bị tên trưởng lão kia đuổi theo chết chắc rồi. Không ngờ Bạch lâu chủ kịp thời xuất hiện trợ giúp mà lại chính là nhờ vị Trác quân sư kia gấp rút điều đến.”

“Ta nghe nói vị Trác quân sư này tuổi còn trẻ nhưng tài trí hơn người nữa kìa. Hắn đưa ra những mệnh lệnh khó hiểu nhưng hiệu quả vô cùng to lớn a.”

Đám binh sĩ canh gác cứ như thế tụ lại bàn tán xôn sao một phen. Ở một cái lều lớn, Trác Phàm lúc này cùng với một vài vị trưởng lão cũng đã bỏ lại đôi quân phía sau tăng tốc đuổi đến tiến hành hội nghị.

“Ha ha. Ta nói Trác Phàm ngươi thật là lắm mưu nhiều kế, ngay cả dùng độc khí lợi dụng gió đông giết địch mà cũng làm được.” Ngũ trưởng lão của Tinh Vẫn Các lúc này uống một ngụm trà cười nói.

Bên cạnh hắn chính là Thái Sơn tứ trưởng lão năm xưa bị Hắc Quỷ Hành gài bẫy cụt mất một tay cũng cười phá lên.

Trác Phàm thì cười khiêm tốn nói: “Ta chẳng qua chỉ là lợi dụng một chút địa hình nơi đây mà thôi.”

Bạch Minh Nguyệt cũng rất hài lòng với kết quả hôm nay nhưng rồi đôi mắt có chút mơ hồ hỏi: “Trác Phàm, lúc chiều ngươi ra lệnh cho đám binh sĩ kia mỗi người vào buổi tối phải đốt mười đống lửa càng xa càng tốt để làm gì vậy?”

Trác Phàm nghe thế cười thần bí nói: “Đợi sáng mai các vị sẽ rõ.”

Sau đó hắn quay sang nói nhỏ với Đường Hưng. Vị Tam trưởng lão này gật đầu liên tục sau đó đứng dậy rời đi.

Tứ trưởng lão nhận lệnh rời đi, đến gần sáng hôm sau hắn trở về trên gương mặt mang theo vài phần kinh hãi nói.

“Quân doanh của bọn chúng nằm ở bình nguyên rộng lớn phía bên kia vách hẹp lúc sáng chúng ta bị tập kích.”

“Vậy thì tốt, quân số bọn chúng có bao nhiêu? Ngày mai chúng ta lập tức đánh một trận thật lớn, dù sao bây giờ cũng đã đầy đủ quân số.”

Hắc Trảm Phong vui mừng lên tiếng. Biết được quân doanh kẻ địch ở đâu sẽ rất thuận lợi cho việc chiến đấu của bọn họ. Hắc U Minh nghe vậy cũng không hề phản đối, ánh mắt có phần kỳ lạ nhìn lên khuôn mặt có chút thất thần của vị tứ trưởng lão Vạn Xà Cốc này.

“Ta thấy vẫn là thôi bỏ đi. Lui về đợi người của Đế Vương Phủ đến thì tốt hơn.” Vị tứ trưởng lão này nhăn nhó nói.

“Lý Viên Thiệu, ngươi nói vậy là sao? Sao lại phải bỏ chạy chúng ta chỉ cần đánh úp bọn chúng là xong mà thôi.”

Lý Nguyệt Sầu tức giận quát to, thế nhưng ngay sau khi nghe tứ trưởng lão nói liền không khỏi trợn ngược mà ngay cả những người còn lại có mặt ở đây đều như thế.

“Ngươi nói là, quân doanh bên đó có ít nhất trăm vạn quân? Chuyện này sao có thể được?” Hắc U Minh là người thứ nhất không tin tưởng lên tiếng.

“Chính ta cũng không tin vào mắt mình nữa là. Khi ta đứng từ xa nhìn liền phá hiện cả một bình nguyên rộng lớn đều xuất hiện từng đám lửa đang bốc cháy. Ở mỗi chỗ đều có lều dựng lên quân doanh dày đặc làm ta không thể không tin.”

Lý Viên Thiệu một mặt mông bức nói.

“Ngươi sao lại không tiến lại gần để xem kỹ hơn?” Hắc Trảm Phong lên tiếng.

“Ta cũng muốn đến gần xen sao nhưng nào có dễ như vậy, vừa cách đó trăm trượng tên Đường Hưng kia lập tức xuất hiện cản trở dường như bên trong còn có cao thủ thần chiếu cảnh tọa trấn nên phát hiện ra ta.”

“Xem ra trước mắt phải tạm thời trở về Vạn Xà Cốc sau đó xác thực tin tức này trước đã. Nếu thật sự là một trăm vạn quân thì đành phải đợi người của Đế Vương Phủ đến tiếp ứng.” Hắc U Minh thở dài nói.

Lúc này, Trác Phàm đã đi ra bên ngoài các quân doanh rất xa, Đường Thiên Tiếu cũng không biết từ đâu trong bóng tối hiện ra.

“Trác Phàm, toàn bộ xác của đám binh sĩ kia đã được chúng ta thu lại. Có điều một số xương cốt đã hoàn toàn vụn vỡ, xác đã bị đá đè thành một đống thịt bầy nhầy.”

“Không quan trọng, ngoại trừ những thi thể không còn nguyên vẹn thì toàn bộ đều thu lấy.”

Trác Phàm không sao cả lên tiếng, Đường Thiên Tiếu thấy vậy gật đầu rồi nói tiếp: “Đúng rồi, thông thường sau khi chết ba mươi sáu canh giờ hồn phách vẫn sẽ còn tồn tại ở đó thế nhưng trong lúc thu xác ta phát hiện dường như hồn phách của bọn họ đều không còn.”

Trác Phàm trầm ngâm một chút rồi nói: “Chuyện này quả thật là có điều đáng ngờ. Nhưng trước mắt không lo được nhiều như vậy, các ngươi cứ vận chuyển xác như ta an bài là được.”

“Được rồi.”

Đường Thiên Tiếu lần nữa gật đầu rồi khuất vào trong bóng tối để lại Trác Phàm dường như có điều gì đó suy tư.

“Xem ra việc mất đi hồn phách có liên quan đến Đế Vương Phủ a.”

Sáng hôm sau, mọi người lần nữa tụ lại nghe Đường Hưng báo cáo tình hình, ánh mắt ai cũng đều hiện lên nghi hoặc nhìn lấy Trác Phàm.

“Trác Phàm, ngươi nói bọn ta sáng nay sẽ rõ chính là việc người của liên minh Vạn Xà Cốc lui về đó sao? Nhưng mà sao lại như thế?” Bạch Minh Nguyệt mở lời.

“Rất đơn giản, ngày hôm qua ta yêu cầu binh sĩ mỗi người đốt mười đống lửa đặt ở thật xa vì biết rằng đêm đó sẽ có người đến dò thám. Nhìn thấy số lượng lều cùng đống lửa nhiều như vậy tất nhiên sẽ nghĩ quân số chúng ta là cực kỳ nhiều. Ta cũng không cho hắn ta đến gần quân doanh nhìn kỹ cho nên để Tam trưởng lão Đường Môn xuất hiện đuổi đi đồng thời từ xa bám theo xem xét động tĩnh ở bên đó.”

Đường Hưng lúc này gật đầu tiếp lời: “Quả nhiên như Trác quân sư dự đoán, sau khi người kia trở về không bao lâu, đoàn người của liên minh bên đó lập tức bỏ chạy về Vạn Xà Cốc như ong vỡ tổ.”

Trác Phàm gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, bước tiếp theo cũng phải tiến hành, chúng ta chỉ có năm ngày nữa để đánh xong trận này. Tam trưởng lão, đám người lẻn vào Vạn Xà Cốc đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Đường Hưng ôm quyền nói: “Tùy thời đều có thể nghe lệnh.”

Trác Phàm hài lòng quay sang Bạch Minh Nguyệt: “Bạch lâu chủ, phiền ngươi dẫn theo năm vạn quân mang theo cơ quan ám khí của Đường Môn bao vây toàn bộ cửa ra vào của Vạn Xà Cốc ra lệnh ba ngày sau chỉ cần có tên lính nào bên trong chạy ra đều lập tức tấn công.”

“Được.”

Bạch Minh Nguyệt lập tức lãnh lệnh đi ra. Nàng biết đội quân của Vạn Xà Cốc trang bị chiến giáp cản trở được ám khí của Đường Môn cho nên thứ vũ khí kia không thể nào xuyên qua được lớp phòng thủ kia.

Tuy nhiên khi Trác Phàm đã ra lệnh như vậy nàng cũng không có chút nghi ngờ nào mà làm theo. Lý do rất đơn giản chính là vị quân sư trẻ tuổi này từ lúc bắt đầu tới giờ chưa hề tính sai một chút nào. Việc Trác Phàm đưa ra chủ ý này hẳn là có huyền cơ trong đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK