Phong Lôi Trấn
Đây là một trong các gì lớn nhất của Thiên Vũ Đế Quốc. Sở dĩ là vậy bởi vì thương nhân từ khắp nơi trên đất nước đều tụ tập buôn bán, có thể xem là một đại thương cảng với đầy đủ các mặt hàng từ Linh thú, đan dược cho đến công pháp.
Dưới sự quản lí của Tinh Vẫn Các, một trong bát thế gia có địa vị chỉ ở dưới hoàng thất, Phong Lôi Trấn ngày một phát triển. Tuy nhiên việc này cũng không tránh khỏi bị các thế gia khác dòm ngó đố kỵ.
Trên mái nhà của thị trấn, một tiểu cô nương tám chín tuổi đang chạy loạn từ nóc nhà này sang nóc nhà khác. Đôi tròng mắt to tròn cùng khuôn mặt trái xoan hồng nhuận làm cho người ta cảm giác đáng yêu lại đang tinh nghịch hé môi cười.
Thi thoảng cô bé còn quay lại nhìn đám thị vệ đang đuổi theo bên dưới, vẻ mặt nàng còn mang theo vài phần khiêu khích ý vị.
Người ngoài thì có thể không biết nàng là người nào mà dám nghịch ngợm như vậy nhưng người dân bên trong trấn đã quá quen với cảnh này.
Thái Sử Kinh, Các chủ của Tinh Vẫn Các, chỉ có một đứa con gái ,cho nên rất cưng chiều. Nàng tên là Thái Vân Cơ. Cho dù nàng quậy phá đến đâu, mọi người cũng đều không có ý kiến bởi vì cha nàng là người biết nói đạo lí.
Mỗi lần Thái Vân Cơ làm hư hại vật gì đều được Thái Sử Kinh bồi thường xứng đáng, vì thế người dân trong trấn xem cảnh tượng diễn ra trước mắt như là một chuyện thường ngày không đáng chú ý. Thậm chí còn có phần thích thú.
Vị tiểu thư này hay quậy phá vậy thôi nhưng lại vô cùng lễ phép và hay giúp đỡ mọi người. Có lẽ nàng noi gương theo các vị ca ca của mình, thấy bất bình liền xen vào làm chuyện nghĩa hiệp.
“Tiểu thư, mau xuống dưới đi a, trên đó nguy hiểm lắm. Không những người mà chúng ta cũng treo đầu theo đó. Tiểu thư mà có mệnh hệ gì ta làm sao ăn nói với gia chủ đây?”
Một cô nô tì tầm mười hai tuổi đang cùng vài tên thị vệ đuổi theo tuyệt vọng nhìn bóng dáng trẻ con chạy loạn trên nóc nhà. Theo sau nàng còn có mấy tên thị vệ thi thoảng lại lấy chút tiền đền bù cho người bán hàng bị vị tiểu thư kia làm hư hỏng.
Thái Vân Cơ ở trên nghe vậy bĩu môi. Nàng tệ nào cũng là tụ khí thất trọng, làm gì có chuyện dễ dàng té ngã bị thương. Khinh thường hất cằm một tiếng, tốc độ của nàng lại tăng lên mấy phần thoáng chốc sắp chạy ra cổng thành.
Trên trấn lúc này, thân ảnh một thiếu niên nhìn qua có vẻ xơ xác điều tàn đang trên đường bước bào. Dáng đi xiêng quẹo như người say, hắn liếc nhìn Thái Vân Cơ đang ở trên nóc nhà gần đó rồi ngất xỉu.
Thấy vậy mọi người vội vàng chạy đến, Thái Vân Cơ nhìn thấy cũng ham vui nhảy qua. Nàng nhẹ nhàng lật người lại nhìn kỹ. Người kia tuổi tác so với nàng chênh lệch không bao nhiêu cơ thể lại khá rắn chắc không có ngoại thương gì.
“May mà không có bị thương gì, có lẽ là đói quá nên ngất đi thôi. Nhìn qua cũng điển trai đó nha. Tiểu Thúy, cho người mang hắn về chăm sóc.”
Tì nữ lúc này mới kịp chạy đến hít thở vài hơi, nghe Thái Vân Cơ nói vậy nghi hoặc một chút mở miệng nói: “Gia chủ có dặn không nên dẫn người lạ vào trong phủ, có thể đây là gian tế của Hắc Phong Điện đó tiểu thư.”
Thái Vân Cơ nghe vậy tức giận nói: “Ngươi nhìn thấy tên nhóc này có thể làm được cái gì? Lại còn gian tế? Tinh Vẫn Các lấy đạo nghĩa, lấy đức phục người làm châm ngôn sống sao ta có thể để hắn phơi thây ở nơi này? Vả lại ta chắc chắn hắn không phải là gian tế, làm gì có gian tế nào đẹp trai như vậy?”
Một loạt lời chính nghĩa được Thái Vân Cơ liền miệng nói ra. Khi nghe đến câu cuối, mọi người đều có cảm giác một đầu hắc tuyến rơi xuống. Đây là lí do gì a?
Tên thị vệ cười khổ bèn đi đến mang lấy Trác Phàm cùng vị tiểu thư trở về Tinh Vẫn Các. Không ai thấy được trước khi mang đi, trên miệng của thiến niên kia còn thoáng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
Người này chính là Trác Phàm đã hơn một tháng kể từ lúc rời khỏi Vạn Thú Sơn. Trái cây dành dụm đã ăn hết, hắn men theo từng con trấn nhỏ, cất bước chân lê thê rời đi. Lợi dụng lòng hảo tâm của nhà dân trên đường cho hắn một chút cơm cháo lót dạ.
Chính nhờ như thế, Trác Phàm mới có cơ hội nghe ngóng một chút. Với tình hình hiện giờ, hắn cần một nơi để an tâm tạm thời lánh nạn. Tốt nhất chính là đợi khi đủ lớn có thể đủ sức tự mình bương chải.
Theo lời kể của mọi người, Tinh Vẫn Các là một trong bát đại thế gia, nơi đây hẳn là bến đậu tốt nhất của Trác Phàm hiện tại.
Hắn còn nghe ngóng được thêm chính là Hắc Phong Điện dường như từ lâu đã không ưa gì Tinh Vẫn Các, hai nhà tuy không trực diện giao chiến nhưng thuộc hạ đã nhiều lần đụng độ nhau.
Trước khi đến đây, Trác Phàm từ xa đã nhìn thấy vị thiên kim tiểu thư được mọi người đồn đãi là tinh nghịch nhưng tốt tánh này đang chạy loạn trên nóc nhà.
Việc đoán ra thân phận thiếu nữ rất đơn giản. Chẳng ai bị hư hại tài sản mà lại không có chút oán giận, lại thấy bên dưới còn có vài tên hộ vệ đang đuổi theo thì người này còn ai ngoài vị thiên kim tiểu thư Thái Vân Cơ?
Ngày hôm sau, Trác Phàm tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là một đứa trẻ khoảng mười hai tuổi, mặt hơi lắm bụi bặm đang mặc trên người y phục của tạp dịch ngồi mở to mắt nhìn hắn.
Trác Phàm rời mắt khỏi thiếu niên kia, làm ra bộ dáng còn mơ hồ nhìn xung quanh. Hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ diện tích tầm mười hai mét vuông, có một cái bàn ở gần cửa ra vào, giường đang nằm cũng không gọi là lớn lắm.
“Đây có vẻ như làm phòng của người làm trong Tinh Vẫn Các a.” Hắn nghĩ thầm trong bụng.
“Ngươi tỉnh rồi à? Ta gọi là A Tam. Tiểu thư bảo khi ngươi tỉnh thì mang cho ngươi chút đồ ăn. Đợi một chút ta mang đến liền.”
Không đợi Trác Phàm gật đầu, A Tam chạy vội ra ngoài một lát sau đem đến một bát cháo trắng đưa cho Trác Phàm nói: “Ăn đi cho nóng.”
Trác Phàm gật đầu cầm thìa lên ăn vội, cháo không gọi là ngon nhưng cũng rất thơm. A Tam nhìn Trác Phàm như thế thở dài cảm thán.
“Ngươi đúng là may mắn được tiểu thư cứu mạng. Nếu như mà ngất ở bên ngoài thành thì chưa chắc còn toàn mạng a.”
Trác Phàm đương nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói kia. Tinh Vẫn Các cùng Hắc Phong Điện ngoài mặt thì tay bắt mặt mừng nhưng thực chất là đã âm thầm giao thủ với nhau nhiều lần. Tuy không nói là kịch liệt nhưng không phải không có tu giả mất mạng, thậm chí cả Đoán cốt cảnh cường giả cũng đã có người ngã xuống.
A Tam không nghĩ Trác Phàm biết nên mở miệng nói: “Ta đi quét dọn có nghe được, đám người của Hắc Phong Điện tu luyện công pháp ma đạo, giết người như ngóe. Chẳng cần biết người ta như thế nào, chỉ cần giết được đều giết a.”
Lời nói của A Tam còn mang theo vài phần sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch cùng với hành động đưa tay cho đối phương xem lỗ chân lông đang dựng đứng làm Trác Phàm không khỏi dở khóc dở cười. Người này cũng quá là sợ chết đi a.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, A Tam từ nhỏ đã làm tạp dịch ở Tinh Vẫn Các, ngày ngày tuy mệt mỏi nhưng không có gì nguy hiểm cả. Còn Trác Phàm lại là trải qua hiểm cảnh bước ra từ quỷ môn quan, có thể xem như hắn đã chết qua một lần, nhân sinh còn có điều gì để lưu luyến đâu. Nếu có thì chắc là mối huyết hải thâm thù với Trác Vũ thúc thúc của hắn mà thôi.
“A. Tiểu thư bảo rằng buổi chiều nàng sẽ đến thăm ngươi. Ta còn có việc phải làm, ngươi cứ nghĩ ngơi đi.”
“Đa tạ.”
Trác Phàm lên tiếng sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
“Xem ra Tinh Vẫn Các vẫn không phải là nơi tốt nhất để ở lại. An toàn không phải là địa điểm thích hợp để tu luyện Hấp Tinh Đại Hóa Quyết”
Mỗi lần Trác Phàm nghĩ tới việc bị Trác Vũ lợi dụng để hạ độc thủ làm cha hắn phải bạo thể mà chết thì sát khí trong lòng không nhịn được nổi lên. Hắn muốn nhanh chóng báo được thù và cách nhanh nhất chính là tu luyện bộ thiên giai công pháp Hấp Tinh Đại Hóa Quyết của sư phụ.
Trác Phàm suy nghĩ trong đầu một hồi đến khi ngủ lúc nào không hay. Đến buổi chiều tỉnh dậy, tinh thần đã tràn đầy năng lượng, hắn bắt đầu tập trung minh tưởng. Đây là một trạng thái tu luyện giúp tu giả chủ động hấp thu linh khí trời đất.
Một lúc sau bên ngoài có tiếng bước chân đánh thức hắn từ trong minh tưởng. Thái Vân Cơ đi vào trong phòng ngồi cạnh giường của hắn. Thiếu nữ lấy hai tay chống lắm cằm mình, khuôn mặt như thiên thần nhìn vào Trác Phàm cười nói.
“Ngươi hôm nay đã đỡ hơn chưa?”
“Cảm ta tiểu thư cứu mạng. Ta đã khỏi nhiều rồi.” Trác Phàm làm ra bộ dáng cảm kích cúi đầu nói.
“Ta thấy ngươi đã là tụ khí tứ trọng, hẳn cũng là một tu giả. Nếu ngươi không có chỗ nào để đi thì ta có thể xin cha cho ngươi vào một nhóm thiếu niên thị vệ. Mặc dù tu vi ngươi khá thấp so độ tuổi nhưng nếu cố gắng vẫn có thể đuổi kịp bọn họ.”
“Đa tạ tiểu thư. Cứ như người phân phó.” Trác Phàm lần nữa thi lễ.
Thái Vân Cơ nhìn khuôn mặt thiếu niên non nớt đã được rửa sạch sẽ không còn bụi bặm đang mỉm cười nhìn mình làm đôi má nàng có chút phiếm hồng vội quay người rời đi.
Khi bước chân ra khỏi cửa, nàng thoáng dừng lại nói: “Từ ngày mai nhớ tới thao luyện trường để rèn luyện. Nếu như không biết đường có thể hỏi A Tam. Ngươi trước mắt cứ ở lại đây đi.”
“Ta biết rồi. Đa tạ tiểu tư đã nhắc nhở.”
Thấy Trác Phàm không muốn nói nhiều, Thái Vân Cơ có chút thất vọng rời đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK