Trác Phàm ghé vào một tiểu trấn nhỏ dùng linh thạch mua một con xích mã làm thú cưỡi. Dọc đường đi hắn không nhanh không chậm mà ghé vào từng tiểu trấn ven đường. Với số linh thạch hiện có không gọi là khá giả nhưng cũng đủ để hắn mua vài món dược liệu luyện đan và một vài đan dược cần thiết.
Tuy nói đan dược chữa thương là rất cần thiết, nhưng đến vạn thú sơn mạch không thể không có Ẩn tức đan. Đây là một loại thượng cổ đan pháp, chỉ là nhất phẩm đan nhưng lại mang đến tác dụng rất lớn, ngày nay đan phương này đã thất truyền.
“Cũng may là có bảo điển của sư phụ nếu không thì lần này đến vạn thú sơn sẽ cực kì nguy hiểm.” Trác Phàm thở phào ai thán một câu.
Toàn Phong Trấn
Trên thị trấn, dòng người tấp nập, những cửa hàng tấp nập khách, người ra vào nườm nượp. Sở dĩ được như vậy là vì tin tức Ngân Hà Kim Sa được Hắc Phong Điện truyền ra rộng rãi. Các tu giả tập hợp lại với hi vọng kiếm chát chút đỉnh. Chỉ một chút Ngân Hà Kim Sa cũng đáng giá cả trăm linh thạch.
Qua hơn bốn năm, Trác Phàm mới trở lại thị trấn này, bây giờ hắn tuy không lớn tuổi, nhưng so với năm sáu tuổi hẳn đã khác không ít.
Người nơi đây cũng đã bắt đầu quên đi vị Trác Phong thành chủ cùng nghĩa tử là Trác Nhất Phàm, hiện tại họ chỉ biết đến Trác Vũ thành chủ nổi tiếng về áp bức dân. Tuy vậy không ai dám lên tiếng vì Trác Vũ có quan hệ phụ thuộc với Bát thế gia.
Trác Phàm bước vào trấn, để tránh phiền phức, hắn tùy tiện tìm một tiểu điếm nhỏ tá túc. Ngày hôm sau hắn rời khỏi đó rồi bắt đầu đi vào Vạn Thú sơn. Ven rìa ngọn núi dần xuất hiện một vài nhất cấp linh thú, hắn tiện tay làm thịt sau đó đi sâu vào trong. Đến khi bắt đầu có vài đầu tam cấp yêu thú, Trác Phàm phục lấy một viên Ẩn tức đan để tiện bề hành động.
Trên đường đi, Trác Phàm thấy nhiều tu giả lập thành nhóm đi sâu vào rừng. Hiện tại chưa phải lúc thích hợp để lộ diện, Trác Phàm liền lựa chọn ẩn thân, chỉ đi theo phía sau. Nhờ vào Ẩn tức đan, hắn không sợ bị phát hiện trừ phi có Thần chiếu cường giả dùng nguyên thần dò xét.
Theo đám người kia đến gần một cái hồ lớn bắt đầu xuất hiện thị vệ canh phòng, Trác Phàm nhìn qua liền đoán được đó là đám người của Hắc Phong điện. Trác Phàm không đi tới nữa mà bắt đầu vòng sang hướng khác để xem xét địa hình.
Đột nhiên, hắn nghe phía trước có tiếng giao thủ với nhau liền chạy đến đám cây gần đó xem xét. Một người thanh niên mang bạch bài, ngũ quan trong sáng, đại khái trên dưới mười lăm tuổi có khuôn mặt thanh tú tu vi Đoạn cốt tam trọng đang giao thủ với ba tên tu giả của Hắc Phong Điện.
“Thái Thanh Vân, tin tức Ngân Hà Kim Sa đã bị người của bọn ta chặn lại rồi, ngươi cũng nên biết điều mà thúc thủ chịu trói, đợi đến khi Ngũ trưởng lão thu thập xong Ngân Hà Kim Sa ta sẽ thả ngươi ra”
Một tên trạc tuổi Thái Thanh Vân kia lên tiếng. Hắn có dáng người mỏng manh, giọng nói có chút ẻo lả, đôi mắt sắc sảo cùng quả môi mỏng có vài nét tương tự như Hắc Tam Lang lần trước Trác Phàm gặp. Nhưng cũng phải nói, tu vi của hắn cũng là Đoạn cốt tam trọng. Đằng trước hắn có hai tên thị vệ đang bao vây Thái Thanh Vân, tu vi đều là Trúc cơ tam trọng.
“Hắc Tứ Lang, ngươi cho là vài tên tam trọng tứ trọng tu giả có thể vây giết được hết đám người của bọn ta.” Thái Thanh Vân tay cầm một trường thương tam phẩm ma bảo một mặt ngưng trọng nhìn ba người kia, trên vai, lưng và cánh tay cơ hồ đã bị thương do ma bảo của đối phương cắt trúng.
Bên kia cũng không khá hơn, trừ tên Hắc Tứ Lang bị thương nhẹ, hai tên còn lại đều có vài lỗ thủng trên vai, rõ ràng là đã bị thương nghiêm trọng.
Hai bên đang căng thẳng thì phát hiện có tiếng bước chân của kẻ thứ ba. Không hẹn mà cùng nhau nhìn qua vị trí Trác Phàm đang bước đến. Đồng thời cả kinh, cơ hồ Thái Thanh Vân cùng ba người Hắc Tứ Lang đều lùi lại một bước. Hai kẻ thị vệ kia vội vàng thay đổi vị trí, giữ khoảng cách với Trác Phàm.
Kẻ đến chưa chắc đã là người phe mình cho nên hai bên cũng dần tăng lên cảnh giác. Trác Phàm làm một bộ tiêu sái lấy trong Lôi Linh giới ra một thanh nhất phẩm ma bảo có dạng phi đao. Những ngày trước khi hắn giết đám người Hắc Phong Điện thu hoạch được rất nhiều ma bảo, toàn là nhất cấp ma bảo, đến bây giờ liền có chỗ dùng.
Phi đao rời tay, một đạo kình phong rít gào bay thẳng về phía Thái Thanh Vân làm hắn kinh hãi vôi vàng dùng trường thương đỡ lấy. Đám người Hắc Phong Sơn chợt thở phào. “Hóa ra là người phe mình” Phi đao bay đến chợt nghe “Phập” một tiếng.
Phi đao vẫn đâm thẳng nhưng người bị đâm lại là một tên thị vệ. Lúc này Thái Thanh Vân còn đang ngơ ngác thì phát hiện mình đang ở cạnh tên thị vệ còn lại. Ngay lập tức hắn định thần, liền co trường thương lại xoắn một vòng rồi đâm thẳng vào tên thị vệ còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Chuyện nói ra thì dài nhưng lại diễn ra trong vài hơi thở. Mà trong vài hơi thở này đã làm được rất nhiều thứ mà tất cả ngoại trừ Trác Phàm, không ai hiểu chuyện gì xảy ra. Cơ hồ trong nháy mắt bên phía Hắc Tứ Lang mất đi hai tên trúc cơ tu giả chỉ còn lại mình hắn.
Trác Phàm thu hồi động tác ném phi đao, rồi một mặt nhìn sang Hắc Tứ Lang đang kinh hãi đằng kia sau đó lại nhìn sang Thái Thanh Vân đang một mặt nhẹ nhõm kia khẽ gật đầu. Hai người không nói gì nhưng đồng loạt tiến về phía Hắc Tứ Lang.
Vội vàng nhảy lui về sau, Hắc Tứ Lang kinh hãi la lên thất thanh: “Ngươi là ai, dám xem vào việc của Hắc Phong Điện chúng ta. Đợi đến khi Ngũ trưởng lão xuất hiện, các ngươi đừng hòng sống sót.”
Vừa nói xong hắn liền quay người bỏ chạy nhưng Thái Thanh Vân làm sao để hắn có cơ hội chạy mất. Chuyện mâu thuẫn giữa hai thế gia đã được hai nhà công khai lật mặt. Nếu để hắn chạy thoát thì e là hành động sau này sẽ khó khăn hơn.
Thái Thanh Vân vận sức vào trường thương nhắm vào vai Hắc Tứ Lang. Thấy thế, Hắc Tứ Lang liền lách người né đi, dùng tay hóa thành trảo đánh vào ngực Thái Thanh Vân. Thu lại trường thương cản trở lợi trảo, Thái Thanh Vân lui về sau liền ngay lập tức nhảy lên không, làm động tác tiêu phu bổ củi đánh thẳng vào đầu Hắc Tứ Lang.
Hắn vội vàng lăn sang một bên, đứng dậy. Điều hắn nghĩ ngay lúc này là phải tìm thời cơ để tẩu thoát.
Vừa định bỏ chạy thì sau lưng Hắc Tứ Lang cảm thấy lành lạnh. Cảm thụ được nguy hiểm dồn dập, hắn vội vàng nhảy lên lên không né tránh huyết chưởng của Trác Phàm.
Nhân lúc Hắc Tứ Lang còn ở trên không, Thái Thanh Vân liền quét trường thương thành hình vòng cung, một đạo phong nhận đánh thẳng về phía Hắc Tứ Lang.
“Phốc!” Trúng phải phong nhận, Hắc Tứ Lang liền thổ huyết, khí tức liền trở nên rối loạn. Vốn hắn thấy Trác Phàm ra tay quỷ dị, nhưng chỉ là Trúc cơ nhị trọng. Không sai, thời gian đi đến Toàn Phong Trấn, Trác Phàm đã đột phá nhị trọng.
Hắc Tứ Lang liền không để ý, chỉ đặt ánh mắt liên Thái Thanh Vân. Nào ngờ Trác Phàm nắm bắt thời cơ ra tay quá tốt. Hắn không có cách nào né tránh hết chưởng ngoại trừ nhảy lên không trung. Liền trên không không còn chỗ để né tránh, trừ khi hắn là Thiên Huyền cường giả mới có khả năng đạp không mà đi.
Nhưng Thiên huyền cường giả trong thất thế giá cũng là trưởng lão cả rồi. Một tên tiểu bối như hắn làm sao có thể. Vì thế, hắn phải ngạnh kháng một đạo phong nhận kia của Thái Thanh Vân.
Thấy kẻ địch khí tức đang tuột dốc, Trác Phàm cười lạnh lao tới, lại tung ra một chưởng đánh vào ngực của Hắc Tứ Lang. Vốn cho rằng nếu bị chấn bay đi Hắc Tứ Lang sẽ có cơ hội mượn đà đó chạy đi, dù trọng thương nhưng nếu chạy một đoạn sẽ gặp đoàn tu giả của Hắc Phong Điện.
Nhưng hắn không ngờ, khi đỡ lấy một chưởng kia, hắn không hề chấn bay đi mà còn bị ma chưởng kia hút lấy. Cảm thấy một chưởng kia cực kì đáng sợ, hắn liều mạng dãy dụa nhưng không cách nào thoát ra. Thế là dần dần Hắc Tứ Lang chỉ còn lại cát bụi. Trác Phàm thu Linh giới của Hắc Tứ Lang rồi quay lại mỉm cười nhìn Thái Thanh Vân.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK