“Cái này vẫn là nên để gia chủ của ta giải thích đi.” Gia Các Tinh không cướp lời mà lui về sau một chút.
Hoàng Thiên Bá đang ung dung muốn mở miệng giải thích thì Hoàng Thiên Nguyên bay đến nói nhỏ làm ánh mắt của hắn biến đổi. Nghỉ ngơi một hồi, Hoàng Thiên Bá nhìn về phía gia chủ của Chấn Thiên Sơn nói.
“Âu Dương Chấn Thiên, ngươi cũng biết tính khí của ta rất ít nói cho nên ta nghĩ là người sắp chết không cần phải dài dòng đâu.”
Vừa dứt lời, sát khí từ người Hoàng Thiên Bá đột nhiên đại thịnh, đám linh khôi lúc này cũng lao xuống phía dưới điên cuồng chém giết.
Đám người của Chấn Thiên Sơn biến sắc vội vàng chống đỡ nhưng mà lúc trước bọn họ đã bị tổn thất nặng nề huống hồ bây giờ phía bên Đế Vương Phủ còn có cả linh khôi bất tử.
Chả mấy chốc tiếng la hét kinh hoàng lần nữa vang lên, một cuộc đồ sát đẫm máu diễn ra. Người của Chấn Thiên Sơn chống trả quyết liệt nhưng quân số quá đông không cách nào cầm cự được lâu.
“Chấn Thiên, ngươi mang theo hai vị công tử rời đi. Ta ở lại chặn đường, nhớ rằng không được do dự.”
Vừa nói dứt lời, Âu Dương Kiều Đình quát lớn một tiếng cùng năm tên cung phụng khác vừa đánh vừa lui bảo vệ gia chủ.
“Gia chủ, đi về hướng đông bắc, người của hoàng đế chắc hẳn chỉ ở gần đây thôi.” Âu Dương Trường Phong nói.
Âu Dương Chấn Thiên cắn răng nhìn từng người ngã xuống lại nhìn hai đứa con của mình đôi mắt lúc này đã tràn ngập tơ máu. Hắn thân là gia chủ của Chấn Thiên Sơn, tử cảnh đến gần lại lựa chọn bỏ chạy, điều này sao có thể làm được?
“Liệt nhi, con mang theo Phách nhi cùng đại quản gia rời đi. Hai đứa nhất định phải sống tốt, ghi nhớ lấy thù này.”
“Phụ thân, ngươi tính làm gì?” Âu Dương Liệt la to.
“Ta thân là gia chủ cho nên nhất định phải cùng tồn vong với Chấn Thiên Sơn. Đi mau đi, đừng uổng phí công sức của những người ở đây.”
Âu Dương Chấn Thiên bi thảm cười, sau đó ánh mắt ngưng lại, sát khí bắt đầu đại thịnh. Tình thế trước mắt hẳn là chết không nghi ngờ, đánh tan linh khôi cũng vô dụng cho nên hắn xông vào chính giữa binh lính của Đế Vương Phủ mà chém giết. Địa Mạch Thanh Long Đao huy động tứ phương, mỗi một đao chém ra đều có cả trăm người bỏ mạng.
Thấy khí thế của đối phương quá dọa người, đám binh sĩ có chút ngừng trệ. Ai lại ngu ngốc lao lên chết trước cơ chứ. Chính vì thế ở nơi Âu Dương Chấn Thiên đánh tới đều không ai dám tiến vào.
Thế nhưng dù vậy thì đã sao? Thực lực của Thần chiếu cảnh đỉnh phong sao có thể coi thường. Đại đao sát phạt đánh ra phong nhận, cho dù ở khoảng cách xa cũng không hề suy giảm uy lực. Binh lính tử trận này một đông, không có ai là toàn thây nằm xuống mỗi khi đao khí quét qua.
Ở phía xa, Âu Dương Kiều Đình cũng cảm nhận thấy khí tức của gia chủ liền nhào đến nhập bọn. Cứ như thế hai người liên thủ giết chóc, đã có hơn năm ngàn binh sĩ tử vong trước những đòn tấn công như vũ bão kia.
Hoàng Thiên Bá vẫn thờ ơ nhìn hai người kia chém giết. Dù sao càng có nhiều người chết linh khôi sẽ càng xuất hiện nhiều hơn mà lại đám linh khôi này còn mạnh mẽ hơn mấy lần. Hắn cùng những người khác không hề quan tâm đến quân của mình đang chết dần chết mòn mà nhảy vào phía binh sĩ của Chấn Thiên Sơn đồng dạng chém giết.
Đến khi toàn bộ người của Chấn Thiên Sơn đã bị xử lý, Hoàng Thiên Bá mới chuyển dời ánh mắt về phía Đại cung phụng cùng Âu Dương Chấn Thiên đang chém giết đằng kia.
Bây giờ đầu tóc của hai người đã rối tung, ánh mắt của Âu Dương Chấn Thiên tràn ngập huyết hồng, trên thân thể đã xuất hiện không ít vết thương. Âu Dương Kiều Đình cũng đồng dạng như thế.
Cả hai tuy là thần chiếu cường giả nhưng đứng trước số lượng quân lính quá lớn thì cũng không có cách nào tiêu diệt toàn bộ. Đừng nói là bốn mươi vạn quân, cho dù chỉ có mười vạn quân thay phiên nhào đến dẫm đạp cũng đủ dìm chết bọn họ.
Có điều dưới thần thái uy nghiêm toát ra cộng thêm chiêu thức ngang tàng dứt khoát nhất thời làm binh sĩ ở đây kiêng kỵ không dám xông lên. Mỗi khi đao kiếm đánh tới liền vội vàng bỏ chạy nào có can đảm đánh trả.
Hoàng Thiên Bá nhìn khí thế của đối phương, lại thấy một vài tên thiên huyền cảnh cao thủ khép nép lui ra liền tức giận. Hai chân đạp không bay lên, nguyên lực cường đại phát ra đánh thẳng vào những tên có ý lui lại.
“Giết cho ta. Các ngươi có nhiều người như vậy chẳng lẽ lại sợ hai người bọn hắn?”
“Phủ chủ à. Ngài phái đám linh khôi kia tấn công có được hay không? Chúng ta chỉ là thiên huyền cảnh sao có thể đánh lại bọn họ …?” Một tên trưởng lão của Hắc Phong Điện bất đắc dĩ lên tiếng.
Thế nhưng còn chưa dứt lời, nửa người phía trên đã biến mất. Hoàng Thiên Bá thu tay lại, nhìn những gương mặt đang còn sợ hãi đằng kia nói: “Các ngươi có quyền lựa chọn hay sao? Đừng lo, sau khi các ngươi chết hồn phách đều sẽ được ta thu lại biến thành linh khôi bất tử.”
Còn chưa dứt lời, toàn bộ trưởng lão, cung phụng của Đế Vương Phủ đã bay đến bao vây đám người kia, bất kỳ lui lại đều không thương tiếc bị diệt sát.
Những kẻ ở bên rất muốn chửi thề, cơ hội sống trước mắt chỉ có một chính là liều mạng giết chết hai người kia.
Cứ như thế toàn quân xông đến ngày một nhiều, Âu Dương Chấn Thiên khí tức cũng đã bắt đầu loạn đi, Âu Dương Kiều Đình cũng đồng dạng như thế.
Ở bên ngoài, Hoàng Thiên Bá nhìn hai người ở đó lộ vẻ tham lam. Mấy tên thiên huyền cảnh kia chết chẳng qua chỉ là phụ, mục đích của hắn từ đầu đến cuối vẫn là Âu Dương Chấn Thiên cùng Âu Dương Kiều Đình. Có được hai tên linh khôi thực lực thần chiếu đỉnh phong không phải muốn là được.
Để luyện chế linh khôi hắn phải xóa đi ý thức của hồn phách, một khi nguyên thần còn cường đại thì khả năng thất bại sẽ rất cao. Ngược lại tinh thần quá yếu đuối khi trải qua Kinh Lôi Chỉ đánh ra sẽ lập tức tan biến. Đây chính là lý do tỉ lệ thành công khi luyện chế quá thấp.
Trong lúc này, nguyên lực của hai người bên trong đã dần cạn kiệt. Chiến lược biển người này của Hoàng Thiên Bá có hiệu quả rất lớn, tinh thần đã dần mỏi mệt.
Hoàng Thiên Nguyên nhận thấy Âu Dương Kiều Đình đã xuống sức liền hưng phấn nhảy vào. Lúc bình thường hắn không cách nào đánh lại đối phương nhưng bây giờ thì lại khác. Hắn lẻn vào bên trong biển người tận lực giảm xuống khí tức phát ra, ngay sau khi đến gần mục tiêu mới bắt đầu phóng đại khí thế.
Thiết trảo như mãnh hổ vồ mồi nhào tới, Âu Dương Kiều Đình đã thấm mệt, phản ứng chậm lại mấy phần trên người theo đó mà ba vết cào máu tươi chảy ra.
“Ha ha. Năm đó ngươi dùng kiếm chém ta bị thương. Bây giờ ta dùng chính tay mình để trả lại ngươi gấp bội.” Hoàng Thiên Nguyên cười lớn.
Âu Dương Chấn Thiên thấy một màn này liền tức giận lao đến.
Huyền giai cao cấp võ kỹ Thanh Long Đoạn Không
Một tiếng rồng ngâm giận dữ từ đại đao vang lên, theo đó nguyên lực còn sót lại trong cơ thể của Âu Dương Chấn Thiên bổng nhiên đại thịnh. Bầu trời lúc này cũng bắt đầu nổi gió.
Địa Mạch Thanh Long Đao vốn nhốt bên trong là một đầu địa mạch long hồn cho nên võ kỹ xuất ra cũng sẽ mang theo long uy. Thiên địa biến đổi, toàn bộ không gian bỗng nhiên cô đọng lại.
Âu Dương Chấn Thiên tay cầm chắc thân đao dùng sức quét ngang một cái, một đạo phong nhận đánh ra như cắt đứt cả không gian, thoắt ẩn thoắt hiện bay tới chỗ Hoàng Thiên Nguyên.
Vị đại cung phụng của Đế Vương Phủ này còn đang muốn xông lên tấn công liền đột nhiên cảm nhận nguy hiểm phía sau vội vàng lui ra né tránh. Thế nhưng huyền giai cao cấp võ kỹ là không thể khinh thường. Đạo đánh tới quá nhanh cứ như xuyên không mà tới làm hắn né tránh không kịp đành phải toàn lực dùng Hoàng Long Chân Khí đỡ lấy.
Có điều bên trong phong nhận đâu chỉ là toàn bộ nguyên lực của Âu Dương Chấn Thiên mà còn có cả long uy kèm theo. Tuy nói Hoàng Long Chân Khí là dùng địa mạch long hồn luyện thể mà ra nhưng chiêu kia lại có một phần sức mạnh địa long kết hợp trong đó.
Cho dù là Hoàng Long Chân Khí của Hoàng Thiên Nguyên đã luyện đến đệ cửu trọng đi nữa cũng không thể đỡ hoàn toàn được.
“Phốc!”
Hoàng Thiên Nguyên thổ huyết bay ngược ra sau mười trượng, tại đó liền xuất hiện một cái hố sâu. Hai cánh tay của hắn lúc này đã không còn nữa, trên ngực nguyên bản là một vết sẹo chéo xuống bây giờ lại nổi lên một đường máu chảy xuống.
Cao thủ thần chiếu đỉnh phong mà còn thê thảm như vậy nói gì đến những con kiến hôi khác. Chỉ một chiêu huyền giai cao cấp đánh ra, toàn bộ những ai đứng trong phạm vi ảnh hưởng bao gồm mấy tên thiên huyền cảnh cùng thần chiếu cấp thấp đều vẫn lạc.
Hoàng Thiên Bá ở xa nhìn thấy một màn này cũng vô cùng chấn kinh. Âu Dương Chấn Thiên nào phải là đèn cạn dầu, Hoàng Thiên Nguyên vì nôn nóng trả thù mà trả giá đắt là điều hiển nhiên.
Nhưng tình trạng của Âu Dương Chấn Thiên cũng không khá hơn là bao. Một đòn vừa rồi cơ hồ đã hút sạch sẽ lượng nguyên lực còn lại trong cơ thể. Hắn phun ra một ngụm máu tươi từ từ hạ xuống. Mặc cho máu trào ra miệng, chuôi đao vẫn cắm chặt xuống đất ánh mắt nhìn về phía đám binh lính ở phía sau lộ ra khí thế vô cùng hào hùng.
Đám binh sĩ không một ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt kia. Sau khi chứng kiến một đòn khủng bố vừa rồi bọn họ tin rằng chỉ cần lọt vào tầm ngắm của đối phương sẽ lập tức mất mạng ngay lập tức.
Âu Dương Kiều Đình nén đau vội vàng nhảy đến chỗ Âu Dương Chấn Thiên. Đôi mắt từ lâu nhắm nghiền lại bây giờ lại rơi xuống hai dòng nước mắt nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Chấn Thiên, ngươi làm được tới cỡ này đã là rất tốt. Ta thân là Đại cung phụng của Chấn Thiên Sơn cũng không thể chịu thua a.
Ông hướng khuôn mặt về phía đám người ở trước, nguyên lực cũng bắt đầu vận chuyển.
Huyền giai cao cấp võ kỹ Lân Động Cửu Thiên
Một loạt ảo ảnh kiếm khí hiện lên phía trước, chỉ một cái phất tay của Âu Dương Kiều Đình liền làm toàn bộ kiếm khí đánh ra tạo thành một đường vòng cung chết chóc.
Bụi đất nổi lên mù mịt, nương theo kiếm khí bắt đầu sát phạt tứ phương. Những tên thiên huyền cường giả từ lâu đã hoảng sợ cực độ liền phi thân bay lên né tránh nhưng cũng bị đám đất đá nuốt vào bên trong.
Đợi đến khi mọi thứ tan dần thì ở trong phạm vi trăm trượng đã không một ai còn sinh cơ. Chỉ còn lại Âu Dương Chấn Thiên cùng Âu Dương Kiều Đình vẫn đứng ở đó, tư thế hiên ngang.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK