Hạ An Nhiên còn tưởng rằng, bây giờ người nhà họ Giang nhìn thấy cô, bọn họ sẽ ước gì có thể trực tiếp giết chết cô.
T
Không ngờ lại là nói xin lỗi?
Chỉ là cô có thể coi lời xin lỗi này là thật sao?
Rất có thể, đối phương chỉ là đang cười ha ha trên mặt, nhưng trong nội tâm lại là MMP, ước gì một giây tiếp theo có thể nguyền rủa cô chặt cô thành ngàn mảnh.
Hạ An Nhiên rất rộng lượng lộ ra một nụ cười, "Ai làm sai thì người đó phải trả giá, mà không phải là
nhờ người chưa từng phạm sai lầm đi xin lỗi..."
Giang Thụy Đình thở dài, "Nhụy Nghiện là người không nhận ra người quen, dùng tâm tư không tốt, đây là lỗi lầm của em ấy. .. Sự sai lầm này, sau này nhất định sẽ không tái phạm."
Hạ An Nhiên lập tức hiểu được cái gọi là "Xin lỗi" của Giang Thụy Đình nói vào lúc nãy, là có bao nhiều sức nặng rồi.
Ha ha...
Lời nói này giống như cô không biết Chu Nham là
người chịu tội thay vậy.
Nhưng, sau khi cô nhìn sắc mặt hốt hoảng của Lục Khả Tình, cô đè nén cảm xúc của mình, không trực tiếp đâm thủng lời nói dối của Giang Thụy Đình,
hơn nữa cô cũng không thể không cố gắng nở nụ cười.
"Nếu anh cảm thấy Giang Nhụy Nghiên đã trả giá vì sai lầm của mình, vậy anh cũng không cần xin lỗi tôi. .. Còn chuyện ăn cơm, anh cũng biết Lăng Mặc
hẹp hòi, anh ấy không thích tôi có tiếp xúc với
những người đàn ông khác, hôm nay tôi đi ăn cơm
cùng chị Khả Tình."
Hạ An Nhiên cảm nhận được Lục Khả Tình kiêng dè Giang Thụy Đình, nên cô càng không muốn để cho cô ấy ở lại chỗ này.
Lục Khả Tình bỗng nhiên bị cue đến, cô ấy vô thức nhìn Giang Thụy Đình, lập tức nói: "... Buổi tối tôi đã có hẹn với anh ấy từ sớm rồi."
Hạ An Nhiên nghe hiểu, Lục Khả Tình không muốn rời đi trước, mà cô cũng không thể miễn cưỡng kéo
đối phương rời đi.
Suy nghĩ một lúc, cô lại đổi một lý do từ chối khác, "Nếu hôm nay cô có việc, vậy ngày mai đi, buổi sáng ngày mai chúng ta gặp nhé."
Lục Khả Tỉnh lộ ra nụ cười ấm áp, " Ừm, buổi sáng ngày mai tôi nhất định sẽ đi đến nơi hẹn đúng giờ."
Hạ An Nhiên không ở lại nữa, cô rời khỏi khách sạn.
Sau khi Giang Thụy Đình nhìn bóng lưng của Hạ An Nhiên lướt qua, sau đó anh ta cũng không quay đầu
lại và đi vào phía sâu trong khách sạn.
Lục Khả Tình nhanh chóng đuổi theo.
Trong chốc lát, cô ấy đã đi theo Giang Thụy Đình đến khu vực làm việc của khách sạn.
Sau khi bước vào phòng làm việc, Giang Thụy Đình trực tiếp ngồi trên ghế sa lon.
Lúc này cuối cùng ánh mắt của anh ta cũng rơi vào
trên người của Lục Khả Tình.
Người đàn ông vốn là vững vàng như núi, nhưng rõ ràng trên mặt anh ta thoáng qua sự không vui, trong giọng nói cũng mang theo sự trách móc nặng nề, "Sao lại dẫn cô ta tới đây?"
Lục Khả Tình hốt hoảng đi tới bên cạnh Giang Thụy Đình, bất an giải thích, "Trước kia ở hội đấu giá, cô ấy có hiểu lầm với em... Em chỉ muốn để cho cô ấy
biết, em không tệ giống như cô ấy nghĩ."
Giang Thụy Đình cười lạnh, "Hả? Em không tệ giống
như cô ta nghĩ sao?"
Khi đang nói chuyện, anh ta kéo mạnh Lục Khả Tình, ôm cô ấy vào trong ngực.
Giang Thụy Đình đưa tay nắm lấy cằm của cô ấy, khóe miệng vẽ ra một đường vòng cung giễu cợt, "Không muốn để cho cô ta biết em là người tình được anh bao nuôi sao? A, không ngờ, hóa ra em còn có lòng tự trọng như vậy đấy!"
Lục Khả Tình cắn môi, kìm nén nước mắt.
Giọng của Giang Thụy Đình trở nên ác liệt, "Thể nào, cảm thấy tủi thân? Em cũng đừng quên, mọi
thứ bây giờ của em, là ai cho em!"
Lục Khả Tình không nhịn được nhỏ giọng giãi bày, "Nhưng em cũng đã rất cố gắng làm việc cho anh
rồi."