"Ngoài việc quyến rũ đàn ông ra, cô còn muốn quyến rũ tôi ư?" Cô ta lập tức che thân hình nhỏ bé
của mình, cảnh giác nhìn Hạ An Nhiên: “Tôi không
cần cô thích tôi! Cô đi mà thích đàn ông đi!"
Cô mới không cần loại hồ ly tinh này chú ý đến, huhu, thế giới này thật sự quá nguy hiểm rồi!
Hạ An Nhiên nhìn bộ dạng hoảng sợ của tiểu công chúa, khẽ lắc đầu rồi bất lực rời khỏi phòng nghỉ.
Hà Dĩ Mai nhìn theo bóng lưng Hạ An Nhiên rời đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Mà này ... Tôi còn
chưa có thuốc giải!"
Hạ An Nhiên đi về phía cuộc đấu giá trong nhà.
Tuy nhiên, khi đi qua một lối vào trong nhà, cô vô
tình nhìn thấy Lục Khả Tình đang đứng đó, nói
chuyện với một người phụ nữ.
Hạ An Nhiên trong lúc nhất thời còn tưởng mình nhìn nhầm, sững sờ một lúc, cô mới chủ động lên tiếng chào: "Chị Khả Tình!"
Lục Khả Tình nghe thấy tiếng Hạ An Nhiên thì quay đầu lại.
Sau đó, vừa nở một nụ cười dịu dàng, vừa đi về phía
Hạ An Nhiên: "Sao em lại ở đây?"
Khi Lục Khả Tình nói, trong giọng nói của cô ấy có sự ngạc nhiên mừng rỡ, hơn nữa cô ấy chủ động nắm tay Hạ An Nhiên.
“Kinh thành đúng là không thể so với thành phố Lô Hải, người ở đây chị đều không quen biết mấy" Lặng lẽ chỉ vào cô gái nói chuyện vừa rồi: “Nói chuyện với người lạ chị đều rất lúng túng, cũng may là nhìn thấy em, chị đã được cứu rồi."
Hạ An Nhiên:"..."
Thật ra, vừa rồi cô lại không hề cảm thấy Lục Khả Tình có một chút căng thẳng nào.
Sau khi Lục Khả Tình nói một đống chuyện, cô lại
hỏi: “Em cũng đến đây với bạn à?"
Ngụ ý là cô ấy cũng đến với bạn bè.
Hạ An Nhiên nhìn Lục Khả Tình thật sâu, sau đó gật đầu: "Ừm, em cũng đi với bạn."
Lục Khả Tình cười nhẹ: "Không phải là em đi cùng chồng em đó chứ?"
Hạ An Nhiên không phủ nhận: "Đúng vậy, em đi cùng anh ấy."
"Lần trước chị cũng đã gặp qua cậu ấy ở chùa Mãn Nguyệt, lần này chúng ta đã gặp nhau như vậy, hay là để chị đến chào cậu ấy một chút." Lục Khả Tình nhẹ nhàng đùa: "Nhân tiện nhắn nhủ cậu ấy phải chăm sóc em thật tốt!"
Ha An Nhiên cười từ chối: "Anh ấy không thích gặp
người ngoài cho lắm.” Vừa nói cô vừa rút tay khỏi
tay Lục Khả Tình: "Em phải đi tìm anh ấy đây, chị
cũng mau đi tìm... bạn của chị đi!"
Lục Khả Tình ở nguyên chỗ cũ, nhìn theo bóng lưng Hạ An Nhiên rời đi, vẻ mặt tỏ ra vẻ bất lực: "Ha, đã nhìn ra chưa?"
Không kìm được mà nhớ về khoảng thời gian ở trại trẻ mồ côi.
Nhớ đến lúc Hạ An Nhiên nói về kế hoạch tương lai của mình, có đề cập qua “nghề nghiệp” mà cô căm ghét nhất.
Sau khi Lục Khả Tình kiềm chế lại cảm xúc của mình, cô quay người và đi về phía phòng riêng khác.
Sau khi vào phòng riêng...