Vẫn giọng điệu mềm mỏng đó, Hàn Chỉ Đình bày cho bọn họ một cách.
Sau khi nghe Hàn Chỉ Đình nói xong, các cô gái lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Đúng vậy, chúng ta phải cho cô ta biết sự chênh lệch giữa người hạ đẳng như cô ta với chúng ta rốt cuộc là ở đâu! Nhất định phải cho cô ta nhục nhã, khiến cô ta hối hận vì đã tham gia buổi đấu giá hôm nay! Sau này sẽ không còn mặt mũi để xuất hiện ở trước mặt chúng ta!"
Hàn Chỉ Đình nhìn những cô gái này tản ra, bắt đầu từng người hành động, lạnh lùng nói một câu:
“Những người này đúng là dễ xúi giục."
Nhưng cho dù họ có biết cô ta cố ý xúi giục thì bọn họ cũng phải thuận theo ý của cô ta.
Lúc nãy họ vừa nhắc đến điều cấm kỵ của Hà Dĩ
Mai.
Trong tình huống này, để tránh bị Hà Dĩ Mai trừng trị, đương nhiên họ sẽ thuận theo ý cô ta đến chỉnh đốn lại Hạ An Nhiên.
Hàn Chỉ Đình lại liếc nhìn về phía Hạ An Nhiên, trong mắt cô ta vẫn còn một tia oán hận.
Chính loại người hạ đẳng chết tiệt này đã để vạch trần mặt nạ của cô ta trước mặt Cố Ngôn Duy.
Lần này, cô ta đương nhiên muốn nhân cơ hội này
để trừng trị cô!
Cho kẻ hạ đẳng đó biết rằng đắc tội với cô ta thì chỉ còn con đường chết thôi.
Hàn Chỉ Đình nhanh chóng kìm nén cảm xúc, quay đầu bước đến bên cạnh Hà Dĩ Mai, nói vô cùng nhẹ nhàng.
“Mặc dù tôi không thể giúp cậutrừng trị Lăng đại thiếu, nhưng trừng trị người phụ nữ của anh ta vẫn
rất đơn giản. Hơn nữa, lần này chúng ta làm cho
Hạ An Nhiên nhục nhã một phen, Lăng đại thiếu nhất định sẽ rất mất mặt!"
Hà Dĩ Mai hoàn toàn không nghe lời Hàn Chỉ Đình
nói, hai mắt cô ta vẫn dán vào người Hạ An Nhiên, nghiến răng hỏi:" Tôi có chỗ nào không bằng ả tiểu tiện nhân đó?"
Hàn Chỉ Đình biết chuyện của một năm trước vẫn khắc sâu trong đầu Hà Dĩ Mai.
Và Hạ An Nhiên, với thân phận là người phụ nữ của Lăng Mặc, là một cái gai trong mắt Hà Dĩ Mai.
"Dĩ Mai, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu xả cơn tức này... Chúng ta đừng vội, trước tiên hãy để đám người đó làm nhục kẻ hạ đằng đó, đến lúc đó sẽ ta giáng cho cô ta một đòn chí mạng... Sau này cô ta gặp lại cậu, sẽ chỉ có thể cúi đầu mà đi!"
Ánh mắt Hà Dĩ Mai như trúng độc: "Không, tôi lột
sạch da của ả tiện nhân đó! Để cho cô ta không bao giờ có cơ hội câu dẫn đàn ông nữa!"
Khóe miệng Hàn Chỉ Đình khẽ nhếch lên.
Nếu Hà Dĩ Mai làm như vậy thì càng tốt!
Da của Hạ An Nhiên, cô ta nhìn rất ngứa mắt, hủy hoại được nó thì tốt biết mấy!
Tuy nhiên, cô ta bắt đầu xoa dịu Hà Dĩ Mai: “Từ từ hành hạ con mồi mới thú vị, chúng ta không thể quá nóng vội.”
Hà Dĩ Mai nở một nụ cười tàn nhẫn: “Tôi hiểu rồi!"
Hạ An Nhiên không biết rằng lúc này cô đang bị theo dõi.
Cô đang cùng Bùi Kì ngắm nhìn đầy rẫy những đồ đẹp mắt.
Những đồ vật đẹp mắt có giá trị, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng vui tai vui mắt.
Sau khi Hạ An Nhiên ngắm một vòng liên hỏi Bùi Kì: “Nếu cô muốn chọn gì đó, tôi có thể giúp cô tham khảo!"
Bùi Kì nghiêm túc suy nghĩ về điều đó: “Mọi thứ ở đây đều ít nhất là một triệu* đổ lên, và số tiền hiện giờ tôi có thể sử dụng vẫn chưa đủ, cũng chỉ có hai mươi ba mươi triệu, có lẽ không mua được nhiều đâu..."
Hạ An Nhiên nghe giọng điệu tiếc nuối của Bùi Ki,
khóe miệng khẽ giật giật.
Đồ nhà giàu chết tiệt này, hai mươi ba mươi triệu vẫn còn chê ít ư?
*Đơn vị tiền: Nhân Dân Tệ