Lăng Mặc chủ động nắm lấy tay cô: “Vợ có thể dành đêm nay cho anh... một tên nam thẳng*
không biết tự cởi áo không?"
(*) nam thẳng: ý chỉ những người đàn ông không hiểu phong tình, không tinh tế khi ở cạnh phụ nữ
Hạ An Nhiên:"..."
Têncẩu nam nhân này đúng là bụng dạ hẹp hòi mà, lời nói trong lúc nóng giận của cô anh đều ghi hết vào trong sổ ghi chú.
Hạ An Nhiên bĩu môi: “Đắc tội ai cũng không dám
đắc tội với nhà tư bản như anh, mấy người đáng sợ thật đấy!
Tuy nhiên, cô vẫn cùng Lăng Mặc xuống xe.
Đây là một khách sạn nghỉ dưỡng.
Đáng lý ra, ban đêm phải có khách đến nghỉ.
Nhưng Hạ An Nhiên lại không nhìn thấy ai xung
quanh.
An Nhiên sẽ cho rằng hậu trường phim ma này được dàn dựng khá tốt.
Hạ An Nhiên không khỏi bất an: “Mau nói cho em biết, anh muốn tạo bất ngờ gì cho em!”
Cô không tin một tên nam thẳng lại có thể sắp đặt
một chuyện lãng mạn gì đó.
Vô cùng lo lắng, cuối cùng sự bất ngờ sẽ biến thành sợ hãi.
Đối mặt với bộ dạng hoảng sợ của mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc cảm thấy hơi chột dạ: “Em có thể tin tưởng anh được không?"
Hạ An Nhiên: "..."
Cô không dám tin đâu!!!
Ngay khi Hạ An Nhiên thấp thỏm không yên, cô đã được đưa đến một quảng trường.
Quảng trường đã được trang trí rất đẹp.
Dưới màn đêm, khắp nơi đều là ánh đèn được tạo thành hình trái tim với tông màu ấm áp, vị trí trung
tâm quảng trường được dùng hoa hồng nhạt tạo thành một hình trái tim lớn, xung quanh là ánh nến
lung linh...
Mặc dù có chút lạc hậu lỗi thời.
Nhưng Hạ An Nhiên cảm thấy một tên thẳng nam. như Lăng Mặc có thể sắp xếp được như này, cô đã
Lúc này, một đoạn piano chậm rãi vang lên.
Sau đó, một chùm bóng bay không biết được giấu ở đâu bỗng bay lên trời.
Bên trong quả bóng bay còn có các đèn nhấp nháy nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau, nếu quan sát kỹ, còn có thể nhận thấy các đèn nhấp nháy nhỏ của quả bóng bay đều có hình số 520.
Hạ An Nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng
càng mãn nguyện.
Lăng Mặc có sự tiến bộ hơn chàng trai tay ôm bó hoa, chậm nên tỏ tình cô ở lầu dưới ký túc xá nữ.
Hãy nhìn xem, ít nhất người ta còn có âm nhạc và
Nhưng Hạ An Nhiên không nhịn được nhắc nhở
anh: "Thời tiết hanh khô ..."
Cô chưa kịp nói hết lời thì đã thấy Lăng Mặc đột nhiên quỳ một gối xuống.
Đáy mắt chứa đựng tình cảm vô bờ, anh lấy ra một
chiếc nhẫn: "20 năm qua anh không có cơ hội đặt
chân vào cuộc sống của em, nhưng từ nay về sau, anh muốn bước vào cuộc sống của em."
Về còn lại “Cẩn thận thứ dễ cháy" mà Hạ An Nhiên
định nói đành kìm nén lại.
Hạ An Nhiên nhìn Lăng Mặc đang quỳ một gối...
Mặc dù, màn cầu hôn này cực kì thô bỉ, lỗi thời mai.