Hạ Vũ Huyên cười nhẹ, "Nhưng mà, cô cũng không cần ghen tị với tôi, tôi và cô vốn là từ hai thế giới khác nhau... Còn, nếu như cô xúc phạm đến tôi, cô có thể ở lại trong Viện nghiên cứu bao lâu?"
Hạ An Nhiên thực sự không muốn nói chuyện với cô ta. Chỉ là, tại sao Hạ Vũ Huyên lại hết lần này đến lần khác khiêu khích với Hạ An Nhiên?
Cô ấy trông giống như một chiếc bao yếu ớt?
Hạ An Nhiên: "Tôi biết cô có người chống lưng, nhưng con người vẫn phải dựa vào năng lực của chính mình, nếu không, một khi người chống lưng không còn nữa, sẽ giống như tôm cả hôi thối."
Hạ Vũ Huyện không vui khi nhìn thấy Hạ An Nhiên, cô ta không thể không giẫm chân lên. Nhưng không nghĩ Hạ An Nhiên lại khôn ngoan như vậy, nỗi cô ta là cá thối, là tôm thối?
Hạ Vũ Huyên vỗ bàn, tức giận nói: "Cô cho rằng cô là cái gì, bất quá chỉ có cái mặt dễ nhìn mà thôi."
Cơn tức của Hạ Vũ Huyên đột nhiên bùng phát.
Cát Trì ngồi ở vị trí chính giữa, sau khi nhìn thấy tình huống này, hắn nghiêm khắc quát lớn, "Hạ An Nhiên, thái độ của cô là như thế nào, Viện nghiên cứu là nơi cô đến đánh nhau sao?".
Hạ An Nhiên không nói nên lời.
Rõ ràng là Hạ Vũ Huyện đến đây để gây sự với cô, nhưng sự thiên vị của Cát Trì là quá rõ ràng, đúng không?
Hạ An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Trác Châu đã ở một bên dẫn đầu lên tiếng, "Rõ ràng là Hạ Vũ Huyện cố ý nói những lời lẽ khó nghe, người khác chỉ phản ứng lại, nếu sai phải là Hạ Vũ Huyền sai."
Cát Trị nhìn Trác Châu, người mới vừa đến, giọng nói của hắn ta cao lên, "Ở đây có chỗ nào để anh nói không?"
Trác Châu rất không thích giọng điệu của Cát Trì, trong lúc nhất thời sự giận dữ trỗi dậy. "Tôi đã vượt qua nhiều cuộc tuyển chọn để vào Viện nghiên cứu của tập đoàn Lăng Thị, còn tưởng rằng đến đây có nhiều cơ hội lớn để phát triển bản thân... Không ngờ đồng nghiệp ở đây lại đáng sợ như vậy! "
Những người có thể vào tập đoàn Lăng Thị đều là những người có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Trác Châu cũng như vậy.
Ở bên ngoài, anh ta cũng được gọi là thiên tài.
Một người có niềm kiêu hãnh như vậy lại không thích người như Cát Trì, loại nịnh nọt kém cỏi.
Trác Châu tức giận đứng lên khỏi vị trí của mình, "Nếu Viện nghiên cứu của tập đoàn Lăng Thị tồn tại những loại người như thế này, tôi thà rời khỏi đây!"
Hạ An Nhiên nhìn Trác Châu, người chưa từng gặp những cú vấp ngã ngoài xã hội, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cậu bé này rõ ràng là vượt trội về mọi mặt, nên mới ngây thơ như vậy.
Hạ An Nhiên tầm mắt rơi vào Cát Trì, "Vừa rồi anh nói Viện nghiên cứu này dùng thực lực để nói chuyện"
Cát Trì cau mày, "Đúng! Đó là những gì tôi đã nói. "
Hạ An Nhiên chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn Hạ Vũ Huyền bên cạnh, thản nhiên nói. "Tôi không biết thực lực của cô là bao nhiêu, nhưng nếu chỉ thuần túy dựa vào lai lịch của mình mà trả trộn vào Viện nghiên cứu, tôi chỉ có thể nói một điều, ở thời đại thực lực là đế vương, gia thế có thể khiến người trong Viện nghiên cứu gặp cô phải cúi đầu...
Nhưng trong con mắt của những người có năng lực thực sự, cô thậm chí không thế bằng một con bọ!
Hạ Vũ Huyên có một ngọn lửa giận dữ trong mắt cô ta.
Cô gái nhỏ này không biết lý lịch sâu xa của cô ta như thế nào nên mới nói ra những điều ngu ngốc như vậy. Hạ Vũ Huyên lạnh lùng nói: "Đôi khi, lai lịch có thể lớn hơn thực lực, chẳng hạn như tôi."
Hạ An Nhiên cười ha hả.
Một cái chức Phó Viện nghiên cứu có thể tạo cho đối phương một niềm tin mãnh liệt như vậy?
Còn Lăng Mặc chồng cô ấy thì sao?
Hạ An Nhiên không thèm để ý đến Hạ Vũ Huyên tự cho là mình đúng, ảnh mắt rơi vào trên người nam tử ánh mặt trời Trác Châu. “Đừng phủ nhận giá trị của một Viện nghiên cứu chỉ vì một vài con chuột nhất, hãy làm những gì chúng ta nền làm. Về phần những người đáng kinh tởm như vậy, tại sao phải nhìn vào họ "