Chương 37: Mèo hoang nhỏ.
Vừa đến cửa bệnh viện, Hạ An Nhiên đã thấy một nhóm bác sĩ mặc áo blouse đang đứng ở cửa từ lâu. Nhìn thấy cách bày binh bố trận như này, Hạ An Nhiên lẩm bẩm,
Bệnh viện này hôm nay có nhân vật lớn nào đến thị sát sao?” Nhìn xem, một nhóm người xếp hàng gọn gàng!
Hạ An Nhiên vừa nói xong, nhóm người kia trực tiếp hướng về phía bọn họ đi tới, nhắm thẳng vào Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên há hốc mồn.
Những người này là đang vì Lăng Mặc?
Tôn quản gia nhìn thấy Hạ An Nhiên đang nghi hoặc, liền chủ động giải thích, Bệnh viện An Khang là do năm đó lão gia đầu tư, hiện nay có thể xem đây là tài sản riêng của Thiếu gia.”
Hạ An Nhiên ngây người, “ tài sản cá nhân?” Tôn quản gia, “đúng vậy, chỉ thuộc quyền sở hữu của Thiếu gia, không có quan hệ với Lăng gia.”
Hạ An Nhiên thực lòng ngưỡng một
Chính vào lúc này, Tôn quản gia bổ sung thêm một này cũng sẽ thuộc về Thiếu phủ nhân.” câu,
Hạ An Nhiên nghe thấy Tôn quản gia gọi mình là “ Thiếu phu nhân”, cảm thấy có chút kinh hoàng.
Nhìn xem, Tôn quản gia con người này thường hay nghiêm khắc, có thành kiến với cô nay lại có thể mỉm cười với mình. Hạ An Nhiên bị dọa mau chóng chạy đến phía sau Lăng Mặc, nắm chặt tay Lắng Mặc đang để trên chỗ để tay của xe lăn.
Lăng Mặc ngẩng đầu, liếc nhìn Hạ An Nhiên đang hoang mang, trêu đùa nói, “ Phu nhân quả là một khắc cũng không muốn rời xa tôi.”
Hạ An Nhiên bất chấp nói, xa được anh!” đúng đúng đúng, tôi không rời
Cô và Lăng Mặc không hề biết rằng hành động tương tác này của hai người rơi vào trong mắt những người khác có bao nhiêu kinh hoàng đầu.
Quần chúng hoàn toàn không thể ngờ rằng cái người con gái xấu xí đến nỗi họ không muốn nhìn kia lại chính là phu nhân của thiếu gia Lăng Mặc.
Chính là cô vợ xung hỉ của Lăng Mặc thiếu gia trong lời đồn?
Lời đồn quả là không sai, quả thực là xấu không có bút sách nào tả nổi!
Lăng Mặc được đưa đến phòng kiểm tra ở tòa nhà A.
Bệnh viện An Khang được chia thành khu phổ thông và khu VIP. Toàn nhà A và B là nơi phục vụ khu VIP.
Mà Lăng Mặc lại là ông chủ phía sau của bệnh viện An Khang, tất nhiên sẽ có được sự đãi ngộ tốt nhất, tầng kiểm tra mà anh đang ở đã được người ta dọn sạch từ trước.
Thậm chí còn có sẵn một đội ngũ chuyên môn để làm kiểm tra cho anh.
Hạ An Nhiên nhìn thấy nhiều người vây quanh Lăng Mặc như vậy, nghĩ sẽ lén lút trốn đi một chút, chắc sẽ không bị ai phát hiện đầu?
Đúng vào lúc cô ung dung thản nhiên đi tụt lại phía sau nhóm người, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh nhạt, “ Phu Nhân!”
Động tác Hạ An Nhiên dừng lại, hướng về phía ánh mắt quái gở của Lăng Mặc. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ *team nha!!!
Khóc!
Cô đúng thật là vừa muốn giở trò đã bị anh phát hiện rồi.
Còn Lăng Mặc thì ưu nhã tự nhiên ngoắc ngón tay trỏ gọi cô lại gần.
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn đi qua, đánh đòn phủ đầu cáo trạng trước, “ Tôi bị họ chen xuống phía sau luôn rồi." Lăng Mặc lại hướng Hạ An Nhiên ngoắc ngón tay.
Hạ An Nhiên cúi xuống, lại gần Lăng Mặc.
Lăng Mặc khản giọng nói nhỏ, “ mèo hoang chạy lung tung sẽ bị làm tiêu bản.”
Hạ An Nhiên rùng mình, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng một con mèo bị treo trên cành cây ở bên ngoài cửa phía tây, bị gió hong khô trở thành tiêu bản sống.
Liền vội vàng nhỏ tiếng phản bác, “ tôi không phải là con mèo hoang hay chạy lung tung.”
Ánh mắt Lăng mặc xa xăm, giọng nói khản đặc từ tinh pha chút lạnh nhạt, “ cũng đúng, cô chính là cái gai trong trái tim tôi.”
Khóe miệng Hạ An Nhiên giật giật,.
Làm cái gai trong tim của kẻ điên này, nghe qua cũng thấy rất nguy hiểm, luôn luôn cảm thấy một giây sau sẽ trực tiếp nhổ cổ tận gốc cái gai này đi.
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn đáp, “ thực ra mèo rất ngoan, haha.” Lăng Mặc môi mỏng khẽ nói, “cách nghĩ của chúng ta rất giống nhau, tôi cũng thích con mèo ngoan ngoãn.”
Hạ An Nhiên: “
Cô có thể không giống sao?
Nếu như không giống nhau, không phải bị đem làm tiêu bản sống thì cũng bị coi là cái gail