Hạ An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngôn Duy. Vào lúc này, mắt hắn ta đã bắt đầu buông lỏng.
Nó cho thấy rằng hắn sắp mất kiểm soát, và lí trí không còn sót lại nhiều nữa.
Bây giờ cô chỉ có thể bỏ hắn ở lại đây, tự mình rời đi, nếu không hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Hạ An Nhiên cau mày xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, anh chờ tôi tìm người đến cứu."
Hạ An Nhiên giẫm mạnh vào chân Cố Ngôn Duy, rồi đột ngột đẩy ra, và chạy thẳng về phía cửa.
Cố Ngôn Duy không ngờ Hạ An Nhiên lại làm ra hành động này.
Mặc dù chân bị đau nhưng anh vẫn vô thức đuổi theo, không muốn Hạ An Nhiên ra khỏi phòng.
Hạ An Nhiên chịu đựng cơn đau buốt ở mắt cá chân, chạy đến cửa phòng, cố gắng mở cửa.
Nhưng cửa không mở được!!
Vẻ mặt của Hạ An Nhiên chìm xuống ngay lập tức và nhận ra rằng điều đó không ổn. Nhưng cô vẫn rất cố gắng để mở cánh cửa, cố gắng giành lấy chút sinh khi cuối cùng.
Nhưng cửa không mở.
Cố Ngôn Duy đã đi tới, bóp vai Hạ An Nhiên "Đừng di!" "Em là của anh!" "Không ai có thể cướp em đi mất!"
Hạ An Nhiên nghe Cố Ngôn Duy nói càng ngày càng mơ mơ màng màng, càng nói dục vọng được chiếm hữu ngày càng lớn...
Hạ An Nhiên muốn dùng lực đẩy Cố Ngôn Duy ra xa hơn.
Nhưng vừa rồi là hắn ta không phòng bị nên cô mới đẩy được. Bây giờ Cố Ngôn Duy đã sẵn sàng. Làm thế nào CÔ ấy có thể mạnh hơn một người đàn ông chứ?
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên vẫn tranh thủ lúc Cố Ngôn
Duy đau chân không để ý, vùng vẫy tránh ra, loặng choạng chạy ra đến phòng khách.
Tuy nhiên, Cổ Ngôn Duy lại đuổi theo.
Sắc mặt của Hạ An Nhiên ngày càng trở nên khó coi.
Trong cuộc chiến vừa rồi cô ấy không nín thở, giờ đây cô cũng đã hít một lượng lớn mùi hương mê tình. Thân thể cũng bắt đầu mềm nhũn dị thường, còn có một loại nóng nảy không có cách nào khống chế, chỉ muốn được phát tiết.
Hạ An Nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì.
Hạ An Nhiên cũng biết nếu không khống chế thì chỉ có một kết quả cuối cùng.
Ánh mắt Hạ An Nhiên rơi vào hai bình hoa trên bàn trà.
Sau khi dùng lực đập vỡ chiếc bình, cô nhặt một mảnh vỡ và năm thật chặt nó trong lòng bàn tay. . ngôn tình tổng tài
Trong chốc lát bàn tay cô đầy máu. Cơn đau cũng khiến lí trí của cô tạm thời bình tĩnh lại.
Mà chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong tâm trí lúc này, bất kể thế nào, Cố Ngôn Duy không thể chạm vào cổ.
Cô không thể làm ra chuyện có lỗi với Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên nhìn Cố Ngôn Duy đang lại gần, nhặt một chiếc bình khác lên, ném vào đầu Cổ Ngôn Duy không chút do dự.
Hạ An Nhiên hy vọng có thể làm hắn ngất đi.
Nhưng, làm thế nào mà một chiếc bình có thể dễ dàng làm ngất đi một người chứ?
Đầu của Cổ Ngôn Duy chảy máu, nhưng không có dấu hiệu chóng mặt. Hơn nữa, hành vi của Hạ An Nhiên rõ ràng đã kích thích Cố Ngôn Duy.
Trong mắt hắn ta, càng lộ thêm ham muốn điên cuồng dữ tặn, ánh mắt rõ ràng là không dễ dàng buông thể cho con mồi.
Và hắn ta nói một cách điên cuồng: "Em chạy không thoát đâu!"
Tâm trí Hạ An Nhiên càng thêm hoảng loạn.
Cố Ngôn Duy không nói gì nhiều, cứ như vậy lao về phía Hạ An Nhiên, đây cổ ngã xuống đất...
Đúng lúc trái tim đau đớn của Hạ An Nhiên đang tuyệt vọng, cánh cửa phòng vốn đang đóng lại bị đá tung ra. Hạ An Nhiên nhìn thấy một bóng người tức giận xông vào.
Cổ Ngôn Duy, người đang đè lên Hạ An Nhiên với vẻ mặt thù địch, sau đó đá mạnh Cố Ngôn Duy sang một bến, nhanh chóng ôm lấy Hạ An Nhiên, trên tẩy cô vẫn đang cầm những mảnh vỡ của chiếc bình trong tay.
Thời điểm Hạ An Nhiên được ôm lấy, cô vẫn đang cố gắng duy trì ý thức của mình, đã khóc như một đứa trẻ.
Hai tay đẫm máu vỗ vỗ ngục người kia,tủi thân kêu khóc thảm thiết, "Huhu... đồ khốn kiếp, tại sao bây giờ anh mới đến! Tôi muốn đánh chết anh