Hạ An Nhiên sửng sốt một lúc: "Không phải anh chán đồ ăn tôi nấu rồi sao?" Lăng Mặc vòng tay ôm Hạ An Nhiên: “Cả đời này anh sẽ không bao giờ chán đồ ăn do vợ anh nấu!"
Hạ An Nhiên nghe xong liên ngẩng đầu kiêu ngạo: “Đương nhiên là vậy rồi, tôi có thiên phú trong việc
nấu ăn mà!"
Sau khi tự hào xong trong lòng cô lại có chút bất ngờ, không ngờ một tên thẳng nam như anh ta lại biết bày trò lãng mạn như bữa tối dưới ánh nến cơ chứ. Dù rất thích nhưng cô lại ra vẻ ghét bỏ: "Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn bữa tối dưới ánh nến, quá lỗi thời rồi, anh không thể nghĩ ra thứ gì mới mẻ hơn sao?"
Sau đó cô liền hỏi người hầu bên cạnh: "Trong nhà
còn nến không? Mang hết ra đây đi!"
Người hầu nhanh chóng rời đi rồi mang theo một đống nến lại.
Hạ An Nhiên đặt nến lên bàn ăn rồi kêu người tắt
đèn trong nhà ăn lại.
Sau khi làm mọi thứ xong xuôi, cô liền đắc ý nhìn Lăng Mặc. "Anh bỏ tiền ra chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến bên ngoài, tôi tự mình chuẩn bị không phải ý nghĩa hơn sao? Quan trọng là có tấm lòng biết chưa!"
Lăng Mặc nghe mèo hoang nhỏ nói xong, dưới đôi mắt u ám chợt nổi sóng.
Nhớ lại trước đây cô đã tận tâm tận lực đi tìm Lão Tôn để khám bệnh cho anh.
Nghĩ đến mỗi ngày cô đều chuẩn bị bữa tối cho anh rồi hôm nay ở ngoài đồn cảnh sát, cô còn nói muốn anh mau chóng kiếm điểm.
Thực ra tất cả những điều này đều giải thích cho một vấn đề:
Trong lòng mèo hoang nhỏ đã chấp nhận anh!
Nhưng tại sao đến giờ này anh mới hiểu ratấm lòng
của mèo hoang nhỏ đằng sau những hành động đó,
Thậm chí cái gọi là điểm cũng chỉ là một bước đệm
mà mèo hoang nhỏ đã cho anh mà thôi!
Hoặc là cô đang muốn thăm dò anh đối với cô có phải thật lòng hay không!
Sao đến giờ này anh mới phát hiện ra!
Trái tim của Lăng Mặc nổi sóng.
Sau đó, trong một giây tiếp theo, anh liền trực tiếp
ôm Hạ An Nhiên vào lòng.
Hạ An Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
"Anh... anh làm gì vậy?"
Lăng Mặc vốn rất xúc động, lúc ngẩng đầu nhìn con mèo hoang nhỏ, đôi mắt anh rõ ràng mang theo nỗi buồn dữ dội, như thể sắc mặt đã thay đổi.
Và giọng nói anh càng thêm chua xót, bất lực.
"Anh thật lòng muốn theo đuổi phu nhân, nhưng bây
giờ thời gian của anh không còn nhiều nữa... Mà với biểu hiện của anh hiện tại, anh thực sự không biết thời gian hai năm có thể tích lũy đủ điểm để đuổi
kịp phu nhân không nữa!"
Vẻ mặt ủy khuất này cùng những lời nói đau buồn của Lăng Mặc... khiến Hạ An Nhiên ngẩn người trong giây lát, tâm trạng của cô cũng theo đó mà dao động theo.
Lăng Mặc ôm chặt Hạ An Nhiên, tiếp tục thì thầm.
vào tai cô một cách buồn bã: "anh thật sự muốn ở
bên phu nhân cả đời này... Nhưng hiện giờ anh còn quá ít thời gian.”
Hạ An Nhiên nghe vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.
Thực ra cô cũng muốn ở bên Lăng Mặc đến hết đời.
Nhưng sau đó có nghĩ đến hoàn cảnh của Lăng Mặc - chỉ còn hai ba năm nữa!