Hạ An Nhiên nhún vai, " Tôi có Lăng Mặc rồi thì sợ gì? Hạ ha, tôi đương nhiên dám làm tất cả."
Thái độ của Trương Diệu phu nhân biến mất, bà ta chỉ vào mặt Hạ An Nhiên, "Lăng thiếu gia còn chưa tới hai tháng, cô có thể kiêu ngạo được bao lâu? Khi hắn ta chết, hãy xem tôi có thể đối phó với cô như thế nào!"
Hạ An Nhiên siết chặt tay, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị "Tôi có thể nhảy nhót kiêu ngạo được bao lầu, chuyện này không liên quan gì đến bà... Nhưng có một số chuyện một khi tôi nói ra, thì bà và con trai lớn của bà nhất định sẽ chịu thiệt hại nhiều hơn tôi”
Trương Diệu căm phẫn, "Đồ khốn nạn! Thật không biết xấu hổ!" Hạ An Nhiên hừ lạnh một tiếng, "Tốt hơn hết là bà nên hợp tác với Bác Tân và điều trị cho Ngôn, Duy, nếu không, tôi sẽ cho bà biết thế nào là không biết xấu hổ như bà nói."
Bỏ lại câu nói này, Hạ An Nhiên tiếp tục nói với Trương Diệu "Ngôn Duy còn đang nghỉ ngơi trong phòng, nên nói nhỏ, đừng kích động anh ấy nghỉ ngơi không tốt... nếu anh ấy không nghỉ ngơi tốt sức khỏe không hồi phục, tôi sẽ cảm thấy được là bà cố ý ngăn cản không cho anh ấy phối hợp trị liệu.
Trương Diệu ánh mắt từ từ trở nên tức giận.
Hạ An Nhiên phớt lờ.
Thản nhiên giữ một khoảng cách với Trương Diệu, quay lại và bước vào khu vực phòng bệnh Cổ Ngôn Duy một lần nữa.
Khi đối mặt với Cổ Ngôn Duy, Hạ An Nhiên không hề có một chút lạnh lùng trên khuôn mặt, trên khuôn mặt rạng rỡ nở một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào. " Tôi và bác gái nói chuyện rất tốt Sau này anh cứ yên tâm phối hợp trị liệu, phục hồi cơ thể cho tối, tôi đi về trước"
Nói xong, cô quay ra đóng cửa phòng bệnh.
Sau đó, dưới ánh mắt cực kì phẫn nộ của Trương Diệu, thản nhiên rời đi.
Trương Diệu nhìn bóng lưng đang rời đi của Hạ An Nhiên, tức giận nghiến răng, "Con tiện nhân không biết xấu hổ này, tại sao không chết đi."
Nhưng, nghĩ đến lời nói của Hạ An Nhiên, bà ta lại càng
Sự tàn bạo của Lăng Mặc nổi tiếng trong giới, ai ai cũng biết.
Lần này, anh ấy đối với Lí Nhân còn dám xuống tay...
Nếu bà ta dám làm điều gì đó khiến Lăng Mặc tức giận, bà ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bắ ta còn phải chứng kiến con trai lớn của mình trở thành người thừa kế của Cố gia, bà ta không thể phạm bất kỳ sai lầm nào trước đó.
Cố Ngôn Duy nằm trên giường, sau khi Hạ An Nhiên rời đi, trong mắt hắn hiện lên một tia phức tạp.
Mặc dù vừa rồi Hạ An Nhiên đã đóng chặt cửa, nhưng trong phòng khách vẫn có thể nghe thấy được một ít.
Điều duy nhất Cố Ngôn Duy biết là Hạ An Nhiên không phải là người dễ bị bắt nạt.
Mẹ hắn trước mặt Hạ An Nhiên căn bản không phải là đối thủ của cô ấy.
Tuy nhiên, một người phụ nữ bản lĩnh như vậy bây giờ lại không nguyện ý ở bên cạnh anh.
Khuôn mặt dịu dàng của Cố Ngôn Duy hiện lên vẻ u ám, "Lăng Mặc đó, dựa vào cái gì!"
Rõ ràng là hắn đã phát hiện ra viên ngọc này đầu tiên.
Nhưng cuối cùng thì sao? Lại bị tên Diêm Vương sống đó nhanh chân đến trước.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Chẳng phải Diêm Vương sống đó chỉ còn hai tháng sao?
Hắn có thể chờ được! Sau khi Cố Ngôn Duy ổn định, mắt hắn lại rơi vào cánh tay bị thương của mình.
Khóe miệng kìm nén mạnh xuống.
Ha... Cánh tay bị thương này là do Lí Nhân xuống tay sao?
Hạ An Nhiên cảm thấy, sau lần tay “gõ” này của cô, Trương Diệu hẳn là sẽ hợp tác.
Sau khi vào thang máy, cô lấy điện thoại di động ra, muốn liên lạc với tài xế, để đến đón cô ấy.
Tuy nhiên, vừa mở điện thoại cô nhận thấy tin nhắn trên WeChat
Cô cứ nghĩ đó là tin nhắn của Bùi Kì, nhưng không ngờ là của Thu Tử Châu.
Sau khi đọc xong nội dung, Hạ An Nhiên cứng họng, "Cả thế giới có phá sản, thì sếp của anh cũng không có phá san!"
Giả bộ đáng thương trước mặt người nghèo khổ như cô căn bản là để khoe khoang!
Hạ An Nhiên lười trả lời nên đã bấm qua số của tài xế.
Nhưng điện thoại vẫn chưa bẩm, bên cạnh có một người đàn ông đeo khẩu trang, đứng không vững ngã thẳng về phía cô...