Lăng Mặc nhìn dáng vẻ của mèo hoang nhỏ...
Ngồi trước mặt cô, vị trí cổ của anh trực tiếp hiện ra
trước mặt cô.
Hạ An Nhiên nhìn động tác này của anh, có chút
ngờ vực: “Anh muốn làm gì vậy?"
Vẻ mặt Lăng Mặc vô cùng thản nhiên: “Muốn biết vị
trí của yết hầu có giống như trên đó viết không, có
thể khiến anh có cái gì mà kích thích bản năng
nguyên thủy."
Hạ An Nhiên chớp chớp mắt: “Đây đều là viết lung
tung ra, sao anh có thể tưởng là thật chứ?"
Lăng Mặc nhìn một cách sâu sắc: "Không thử nghiệm thì không thể tùy tiện đưa ra kết luận được."
Hạ An Nhiên: "..."
Thực ra cô cũng rất tò mò, lẽ nào yết hầu thực sự rất nhạy cảm sao?
Hôn một cái là thật sự không thể ngừng lại được ư?
Hạ An Nhiên vô cùng hiếu kỳ, cô liên tiến đến vị trí
yết hầu của Lăng Mặc rồi nhẹ nhàng hôn lên một
cái.
Nhưng sau khi hôn cô vẫn cảm thấy có chút chưa
tới.
Vì vậy cô liền trực tiếp ngậm yết hầu của anh.
Dưới hành động của Hạ An Nhiên, đôi tay ôm mèo hoang nhỏ của Lăng Mặc vô thức càng siết chặt
hon!
Yết hầu vô thức khẽ chuyển động.
Nhưng chuyển động này khiến Hạ An Nhiên thấy không vui.
Cô đang hôn mà, nó động cái gì mà động chứ!
Cô thở hồng hộc muốn cắn chặt cái thứ xấu xa không biết thân biết phận này!
Thế nhưng, lúc Hạ An Nhiên đang muốn cắn một
cái thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
Phó Tân đang cầm theo hộp thuốc đứng ở cửa.
Nhìn thấy một màn mờ ám phía phòng khách anh
liền trợn tròn cả hai mắt nhìn.
Tại sao anh vừa mới vào đã đập vào mắt màn cầu
lương này vậy chứ!
Hạ An Nhiên nghe thấy tiếng động liên xấu hổ lập tức đẩy Lăng Mặc ra quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Tân đang ngần người ra đứng ở cửa phòng.
Sau vài giây xấu hổ, cô lập tức cười giả lả: “Anh đến xem bệnh cho Thu Khanh Khanh à? Mau vào đi!"
Như thể vừa rồi cô không hề định cắn Lăng Mặc vậy.
Dù sao thì chỉ cần cô không xấu hổ thì người xấu hổ
sẽ là Phó Tân, người đột nhiên xông vào!!!
Phó Tân nhìn thái độ này của Hạ An Nhiên, vốn dĩ còn muốn nhìn đối phương tay chân luống cuống nhưng sao đối phương càng bình tĩnh anh càng thấy chột dạ và ngượng ngùng như vậy?"
Đến cuối cùng...
Đúng như dự đoán của Hạ An Nhiên, sau khi cô bình tĩnh như không có việc gì thì mặt và tai của
Phó Tân lập tức đỏ bừng.
Ngượng ngùng tiến vào phòng khách, đầu óc Phó Tân quay cuồng nói: “Cái đó... Lão đại, anh gọi tôi đến để khám bệnh cho ai thế?"
Lăng Mặc cũng vô cùng bình tĩnh, chỉ vào Thu
Khanh Khanh đang nằm trên giường bệnh: “Bệnh
nhân đang nằm trong phòng!"
Phó Tân cầm hộp thuốc của mình, mặt đỏ bừng đi vào phòng bệnh của Thu Khanh Khanh.
Hạ An Nhiên nhìn Phó Tân đi vào phòng bệnh của Thu Khanh Khanh liền quay sang lườm anh nói
thầm: “Anh xem, tại anh muốn thử nghiệm đấy, xấu hổ quá đi mất!"
Lăng Mặc nhìn mèo hoang nhỏ: “Em xấu hổ sao?"
Hạ An Nhiên: "..."
Có vẻ là không!