Chắc chắn Giang Thụy Đình sẽ không buông tha!
Hơn nữa, nếu cô ấy dính líu đến các sản nghiệp phi pháp, thì sao Giang Thụy Đình lại không coi cô ấy như con người, tùy tiện đánh mắng, còn bảo cô ấy câu dẫn Lăng Mặc?
Chứng tỏ Lục Khả Tình ở trong mắt của Giang Thụy
Đình, cô ấy cũng không có bao nhiêu giá trị, chỉ là một món đồ chơi.
Hạ An Nhiên suy nghĩ rõ ràng những chuyện này, cô
hơi khó chịu.
Không ngờ, sau khi Lục Khả Tình rời khỏi cô nhi viện, cô ấy lại phải sống khốn khổ như vậy...
Nhưng, chỉ cần cô ấy rời khỏi Giang Thụy Đình, thì cô ấy có thể bắt đầu một cuộc sống mới!
Hạ An Nhiên về đến nhà.
Lúc này đã hơn tám giờ.
Tôn quản gia thấy Hạ An Nhiên trở về, ông ấy đặc biệt chủ động chào đón.
"Cậu chủ đã ăn tối rồi, có lẽ bây giờ đang ở phòng sách." Ông ấy chỉ vào trái cây và bánh ngọt trong
tay của người giúp việc ở bên cạnh, "Mợ chủ không
nhà, buổi tối cậu chủ ăn rất ít, tôi sợ cậu chủ đói, nên đã chuẩn bị những món bánh ngọt này, có thể phiền phức mở chủ đưa lên không?"
Hạ An Nhiên nhìn bánh ngọt và trái cây trên đĩa...
Một đĩa bánh ngọt như vậy, rõ ràng là viết tên của cô, nó có liên quan gì đến Lăng Mặc sao?!
Hạ An Nhiên dịu dàng mỉm cười, thuận tay nhận lấy cái đĩa, "Cháu sẽ mang lên."
Lên trên lầu...
Vốn dĩ Hạ An Nhiên vẫn muốn bước vào phòng của
mình.
Nhưng cô nghĩ đến tình trạng hiện tại của cô và Lăng Mặc.
Cho dù cô bước vào phòng của mình, thì ai có thể
đảm bảo tên cầu đàn ông kia sẽ không mò qua?
Hơn nữa, những chuyện nên làm với Lăng Mặc thì
cô cũng đã làm, nên có tình cảm thì cũng đã có, cô
còn kiểu cách làm gì?
Huống chi, có một người đẹp trai làm gối ôm, nó không tốt sao?
Hạ An Nhiên bưng cái đĩa, bước vào phòng của
Lăng Mặc.
Phòng của Lăng Mặc là phòng ngủ chính, lớn hơn
phòng của cô.
Hạ An Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, bắt đầu ăn lần lượt bánh ngọt và trái cây ở trên đĩa.
Lúc nãy khi cô ăn tối với Lục Khả Tình, trong bụng cô tràn đầy tức giận, vốn dĩ cô cũng chưa ăn được bao nhiêu thứ.
Bây giờ vừa hay có thể lấp đầy bụng của cô.
Chỉ là khi ăn, cô lại không nhịn được nghĩ tới cảnh
ngộ của Lục Khả Tình, thật là quả thê thảm!
Mà khi so sánh với bản thân...
Cô đột nhiên cảm thấy, dường như cô được thân may mắn quan tâm.
Sau khi cô rời khỏi cô nhi viện, cô dựa vào những gia sản mà ông cụ để lại để chuẩn bị cho kỳ thi nửa
năm, thuận lợi thi đậu vào trường đại học Trung Quốc.
Mà sau khi vào đại học, cô lại rất may mắn gặp được Thu Khanh Khanh.
Sau đó, cô vẫn luôn làm những gì mình thích ở
trong viện nghiên cứu...
Cuối cùng cô còn gặp Lăng Mặc, cô còn có một cậu con trai nhỏ với anh.
Đột nhiên cô nhớ lại cuộc sống trước đó của mình.
Hạ An Nhiên phát hiện, mặc dù mười năm trước cô sống ở trong bóng tối.
Nhưng bây giờ cô đã thực sự rời xa bóng tối và sống dưới ánh nắng mặt trời.
Điều may mắn nhất chính là...
Tìm ở đâu ra một người chồng 24 tấm gương hiếu thảo như Lăng Mặc?
Ngay khi Hạ An Nhiên cảm thấy mình may mắn thì Lăng Mặc đẩy cửa bước vào.