Chương 330: Đây là con của mình
Hạ An Nhiên không biết cô ấy rời bệnh viện bằng cách nào
Bộ não đang bùng nổ, vô cùng mơ hồ.
Lần đầu tiên đến thành phố Lô Hải, cô ấy gặp Hạ Đức Hải và chấp nhận xung hỷ, chính là muốn trả ơn sinh thành.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đến Lăng Trạch, sau đó cô gặp Lăng Mặc, sự phát triển của vấn đề so với kế hoạch mà cô ấy đưa ra lúc đầu, ngày càng đi xa hơn.
Bây giờ còn có một đứa bé trong bụng.
Hai tay Hạ An Nhiên vô thức chạm vào vùng bụng phẳng lì của cô một lần nữa.
Cô ấy và Lăng Mặc đã không rõ ràng mối quan hệ, và bây giờ lại còn có một đứa nhỏ.
Có phải Lăng Mặc xuất hiện để dập tắt cuộc đời của cô ấy!
Chỉ để cô ấy có mối quan hệ cả đời với anh ấy!
Hạ An Nhiên đau lòng ngồi ở bên đường, trong lòng hoang mang nghĩ đến tương lai mà mình đã tưởng tượng khi còn ở cô nhi viện.
Lúc đó cô tưởng tượng nếu may mắn gặp được người ưng ý thì sẽ sinh được một đứa con xinh xắn, sẽ rất viên mãn.
Hiện tại đi ngược lại những gì cô nghĩ... cô ấy chưa kịp gặp người đàn ông mình thích, thì đứa bé đã có trước.
Hạ An Nhiên cúi đầu, tầm mắt rơi vào trên bụng cô, vẻ mặt đầy chua xót, "Phải làm sao đây?"
Tại sao người thực vật lại có thể khiến cô ấy mang thai!
Không khoa học!
Tuy nhiên, dù có phản khoa học đến đâu thì cũng đã có một đứa bé trong bụng của cô.
Hạ An Nhiên trong lúc nhất thời mơ màng.
Cô phải làm sao bây giờ!
Như lời người tài xế taxi vừa rồi, nếu muốn tốt, xử lí đứa trẻ này có sao không?
Chính là, con người đã cô đơn từ lâu, đặc biệt là không muốn ở một mình. Cô ấy có thể sẽ không bao giờ gặp được một người tốt với cô ấy và khiến cô ấy không còn cô đơn nữa.
Nhưng đứa con trong bụng thì khác. Họ có chung dòng máu.
Đây là người có thể đồng hành cùng cô mãi mãi, để cố không còn như bèo không rễ, lang thang suốt ngày.
Hạ An Nhiên siết chặt tay cô, "Đây là con của mình!"
Cô đã trải qua quá nhiều chuyện khó khăn trong hai mươi năm trước, và có lẽ ông trời đã thấy có lỗi và phải ban cho cô một món quà.
Đứa trẻ này, cô muốn có nó!!!
Hơn nữa, cô ấy đã vì Lăng Mặc làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ không thu được chút lợi lộc của tên cặn bã đó sao
Đứa nhỏ này được coi là phần thưởng của Lăng Mặc dành cho cố
Hừ hừ! Tên lưu manh kia nếu dám có người yêu nhỏ bên ngoài, sau này đừng trách cô đem con của anh cao chạy xa bay!
Nhiệm vụ duy nhất của Quý Phọng gần đây là ở bên cạnh Hạ An Nhiên và bảo vệ cô ấy.
Một giờ trước, anh ta nhìn thấy Thiếu phu nhân tức giận đi ra khỏi Viện nghiên cứu, gọi taxi rồi rời đi.
Quý Phong im lặng đi theo phía sau.
Từ nãy đến giờ anh ta vẫn theo sau... Quý Phong ngồi xổm dưới gốc cây lớn, cách Hạ An Nhiên hơn trăm mét.
Quý Phong đang tự hỏi chuyện hôm nay chuyện gì đã xảy ra với Thiếu phu nhân thì chuông điện thoại reo.
Là Lăng Mặc.
Quý Phong trả lời điện thoại nhanh chóng, nghe thấy thiễu gia hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"
Quý Phong xoay người nói, "Ở công viên nhỏ gần bệnh viện Đông Thành."
Lăng Mặc trầm giọng hỏi: "Tại sao cô ấy lại đến bệnh viện?"
Quý Phong: "Chắc là Thiếu phu nhân đến bệnh viện thăm Cố Ngôn Duy...... Sau khi thăm, cô ấy ra ngồi ở công viên”
Vừa rồi Quý Phong đi theo Hạ An Nhiên đến bệnh viện, nhưng anh ta không đi vào.
Khi Thiếu phu nhân đến bệnh viện, cô ấy không thể làm gì hơn ngoài việc thăm Cố Ngôn Duy. Hơn nữa, anh ta rất tin tưởng tính cách của Thiếu phu nhân, cảm thấy cô ấy chỉ là đến thăm bình thường.
Quý Phong lo lắng Thiếu gia sẽ hiểu sai ý, nhanh chống nói thêm, "Thiếu phủ nhân mới ở bệnh viện chưa đến một phần tư giờ, cô ấy và Cổ Ngôn Duy sẽ không xảy ra chuyện gì"
Tuy nhiên, chưa kịp giải thích thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, Quý Phong sững sờ, "Thiếu gia... Anh sẽ không hiểu lầm Thiếu phu nhân đi ngoại tình chứ?"