Cố Kì nghe thấy vậy liền cau mày lại: “Cơ hội cuối cùng là gì?"
Cố Ngôn Thừa nói với giọng buồn bã: “Tôi biết, Thu Lương Nhạc xảy ra chuyện rồi, chỉ cần cô phối hợp với tôi một chút, tôi có thể sẽ không tính toán hiếm khích trong quá khứ, đến lúc đó tôi không những
khiến cô trở thành người cầm quyền của Long Đằng
mà còn có thể giúp cô hoàn thành ước nguyện của
cha mẹ cô!"
Cố Kì không ngờ tin tức giáo sư gặp chuyện lại lan nhanh đến vậy.
Đáp lại lời hứa hẹn của Cố Ngôn Thừa, cô cười khẩy một tiếng: “Ông đừng có nói chuyện hão huyền, nữa, tôi không đồng ý!"
Nói xong, cô không nể nang gì trực tiếp cúp máy!
Tại một câu lạc bộ nào đó trong thành phố.
Cố Ngôn Thừa thấy mình bị dập máy liền cười giễu cợt: "Thật đúng là không biết tốt xấu!"
Người phụ nữ bên cạnh ông ta lạnh lùng nói: “Loại người không biết tốt xấu đó, cứ dọn dẹp đi là được rồi!"
Cố Kì đến viện nghiên cứu Long Đằng.
Những viện phó khác đều đã đợi sẵn ở đây rồi.
Vừa bước vào phòng họp, Cố Kì liên thấy vẻ mặt Lưu Khiếu Vĩ đang tỏ ra đau xót.
“Cố Kì, cuối cùng cô cũng tới rồi, tôi thật sự không ngờ viện trưởng Thu lại gặp tai nạn bất ngờ như vậy... Sao lại có thể tái phát bệnh tim đến nỗi không thể tỉnh lại được chứ?"
Ba viện phó còn lại cũng đều tỏ ra thương xót.
Nhưng ngoài viện phó Chu thật lòng quan tâm đến giáo sư ra, Cố Kì cảm thấy hai viện phó còn lại đều
cùng một giuộc với Lưu Khiếu Vĩ, đều tỏ ra quan tâm một cách giả tạo.
Cố Kì cố gắng giữ bình tĩnh nhìn mọi người: “Thầy gặp chuyện không may, tôi cũng cảm thấy rất đột ngột, nhưng Long Đằng là tâm huyết của ông ấy, hiện tại việc chúng ta cần làm là giữ ổn định cho Long Đằng!"
Lưu Khiếu Vĩ thở dài một hơi: “Thực ra cách tốt nhất để giúp Long Đằng duy trì sự ổn định chính là bầu ra một viện trường mới, ngoài cách đó ra, còn có cách nào tốt hơn sao?"
Hai viện phó còn lại thấy vậy cũng nhao nhao hùa theo.
Chỉ có viện phó Chu là không nhiều lời.
Cố Kì thấy vậy, ngọn lửa tức giận trong lòng cô bùng lên, hừ giọng nói: "Thầy của tôi vẫn còn đang nằm bất động trong bệnh viện, giờ lại đi nói chuyện. này mấy người cảm thấy có phù hợp không?"
Lưu Khiếu Vi: “Nhưng bây giờ ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, lẽ nào chúng ta cứ để mặc Long Đằng như rắn mất đầu như vậy sao?"
Cố Kì không nhịn nổi nữa liền to tiếng trách mắng: “Tôi thấy ông căn bản là muốn nhân cơ hội để trèo lên chức viện trưởng của Long Đằng thì có!"
Lưu Khiếu Vĩ ngẩng đầu: “Nếu có thể giúp Long Đằng tốt hơn, tôi đương nhiên cảm thấy bản thân
mình có tư cách nhất để trở thành viện trưởng rồi!"
Cố Kì thực sự bị chọc cho tức điên rồi.
Cô vốn còn tưởng Lưu Khiếu Vĩ muốn che giấu dã tâm một chút.
Dù sao thì trước đây ở trước mặt thầy, ông ta vẫn luôn tỏ ra là một người rất khiêm tốn.
Nhưng sao lại khác một trời một vực với thái độ
kiêu ngạo như hiện tại chứ?