Hà Dĩ Mại gật đầu rồi đi về phía Hạ An Nhiên.
Khi những quý cô khác nhìn thấy Hà Dĩ Mai đi về
phía Hạ An Nhiên liền biết đó là chương cuối cùng
rồi.
Kẻ hạ đẳng đó chắc sẽ bị Hà Dĩ Mai làm cho nhục nhã đến chết!
Nhịn không được liền đi về phía Hạ An Nhiên để xem một vở kịch hay.
Lúc Hạ An Nhiên đứng trước một cây trâm làm bằng ngọc lưu ly, phẫn nộ viết giá rồi ném vào trong hộp...
Liên cảm thấy có một nhóm người đang đi về phía
mình.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hà Dĩ Mai cầm đầu một nhóm người đi tới.
Sau khi nhìn Hạ An Nhiên với ánh mắt khinh bỉ, Hà Dĩ Mai liền trực tiếp lấy bảng giá cô vừa ghi ném ra ngoài...
Sau khi làm tất cả những điều này, Hà Dĩ Mai tỏ thái
độ cao cao tại thượng và kiêu ngạo.
“Cô nghĩ mình có thể lấy chiếc trâm cài tóc này với giá gấp đôi giá niêm yết sao?" Khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười chế giễu: “Thật ngại quá, tôi đã trả gấp năm lần!"
Giá của chiếc trâm cài ngọc lưu ly này là tám triệu.
Vì giá quá cao và quá nữ tính nên nó đã được đặt đó đấu giá từ lâu mà vẫn không ai lấy.
Đối mặt với việc Hà Dĩ Mai dễ dàng trả giá bốn mươi triệu như vậy, tất cả mọi người đều có phần choáng váng.
Với số tiền này hoàn toàn có thể vào trong nhà để
chọn một thứ hay ho hơn!
Hà Dĩ Mai, người không thiếu tiền, từng bước đến gần Hạ An Nhiên.
“Một ả tiện nhân hạ đẳng, tưởng rằng đi qua một chút đường ngang ngõ tắt là có thể vào được giới thượng lưu này ư?" Khinh thường nói một câu: "Ha ha, bốn mươi triệu, không biết có phải ngủ với bao nhiều người đàn ông mới có được số tiền này nhỉ?"
Sự sỉ nhục!
Thấy Hà Dĩ Mai lên tiếng, các vị tiểu thư khác cũng nhao nhao lên tiếng nhạo báng Hạ An Nhiên.
"Hạ đẳng thì mãi chỉ là hạ đẳng mà thôi, giống như
chó không không thể thay đổi được thói quen ăn. shit, nhìn thoáng qua đã cảm thấy ghê tởm!"
"Tưởng rằng nếu trèo được lên giường của Lăng đại thiếu liền trở thành bề trên rồi ư? Gà cũng chỉ là gà thôi!"
"Cô nên nhanh chóng cút khỏi đây đi, đừng làm người ta mất mặt nữa!"
Nhóm người Hà Dĩ Mai đến đây để giáng cho Hạ An Nhiên một đòn cuối cùng.
Có điều lúc đang đợi Hạ An Nhiên nhục nhã khóc lóc rời đi...
Thì lại nhìn thấy Hạ An Nhiên nghiêng đầu nhìn Bùi Kì: "Tên cầm đầu này là ai vậy?"
Bùi Kì nhỏ giọng giải thích: "Đây là người của Hà
gia, gia tộc đứng đầu thành phố này, cô ta từ trước đến nay đều rất kiêu ngạo!" Lại bổ sung thêm một câu: "À đúng rồi, hình như trước đây cô ta đã bày tỏ với Lăng Mặc và bị gọi là đồ xấu xí đấy."
Hạ An Nhiên "à" một tiếng.
Trái lại những "khó chịu", "căm phẫn" và "tức giận". trước đó, cô nở một nụ cười rạng rỡ nói với Hà Dĩ Mai: "Thì ra cô là người phụ nữ bị Lăng Mặc nhà tôi ghét bỏ từ chối, còn bị nói là đồ xấu xí à!"
Những vị tiểu thư khác đều trợn tròn mắt.
Có phải người phụ nữ này đang tìm đường chết
không vậy? Lại có thể nhắc lại chuyện này một lần nữa trước mặt Hà Dĩ Mai!
Sắc mặt Hà Dĩ Mai đột nhiên tái mét, trong đáy mắt
hiện lên lửa giận khôn cùng.