Sau khi có người nhắc máy, người ở đầu dây bên kia sốt ruột hỏi: “Xong rồi?”
Ánh mắt Hạ An Nhiên chìm xuống, “Tôi hạ độc Lăng Mặc, ông nhất định phải tiêu hủy những bức ảnh đó!"
Hạ Đức Hải trong lòng không vui trong chốc lát, hừ lạnh một tiếng, "Cô được lựa chọn sao?"
Hạ An Nhiên gằn giọng "Tôi xuất thân là một cô gái tầm thường đi ra từ cô nhi viện ở một vùng quê nghèo, tôi không có gì vướng bận cả, nếu bị dồn đến đường cũng, không ngại tức nước vỡ bờ, mọi người cùng chết!"
Hạ Đức Hải tức giận," Mày đang uy hiếp tao!"
Hạ An Nhiên: "Không, chúng ta bây giờ là trao đổi
Hạ Đức Hải ở đầu bên kia im lặng hồi lâu, lấy lại bình tĩnh: "Chuyện này xong rồi, mày đối với tao không có giá trị gì, những bức ảnh kia cũng vô dụng, tao sẽ tự nhiên tiêu hủy tất cả các bức ảnh. "
Ngừng một chút, ông ta lại ra đòn nhắc nhở: " mày không được để bất cứ ai biết chuyện này. Nếu mọi chuyện bị bại lộ, hai chúng ta sẽ cùng nhau chết” Hạ An Nhiên bóp chặt điện thoại, "Tôi biết!"
Cúp điện thoại xong, Hạ An Nhiên từ ban công trở về phòng ngủ, Lăng Mặc còn đang ngủ, Hạ An Nhiên đi thẳng vào vali lấy ra một túi thuốc, sau đó từng bước từng bước đi đến bên giường.
Nhìn Lăng Mặc đang nằm yên lặng, cô lấy tay chạm vào má anh, chua xót lẩm bẩm: “Nếu không phải không có đường lui, tôi nhất định sẽ không làm gì có lỗi với anh"
Nhưng chuyện này tôi thực sự không còn cách nào khác...
Hạ An Nhiên ngồi bên giường thật lâu, đợi khoảng bảy giờ sau đó mới chạm ra đứng dậy đi vào phòng tâm, trong gương lại thấy gương mặt mình sưng tấy lên. Vốn dĩ bình thường có chỉ cần bởi một lớp mỏng để cho đi vẻ mặt sung húp, nhưng hôm nay Hạ An Nhiên bởi nhiều hơn trước đáng kể, một lớp dày hơn, đến nỗi khuôn mặt so với lúc trước còn sung hơn một chút, từ trong phòng tắm đi ra
Lăng Mặc đã tỉnh, ngồi ở trên giường, cầm lý nước trong tay, chậm rãi uống
Lăng Mặc buổi sáng thức dậy có thói quen uống nước ấm.
Hạ An Nhiên nhìn anh đã uống gần hết rồi
Sau khi Lăng Mặc uống nước, ánh mắt anh ấy nhìn chăm vào khuôn mặt sưng vù của Hạ An Nhiên, anh cau mày thật sâu, "Lại béo lên nữa sao?"
Hạ An Nhiên giải thích với lương tâm cắn rứt, "Hôm qua uống quá nhiều nước, hơi sưng húp Lăng Mặc lạnh lùng,“ Béo mà nhiều lí do như vậy sao?"
Đặt cốc nước ở tủ trên đầu giường ở rồi bước xuống giường Sau khi cứng ngắc đi mấy bước, anh ngồi trên xe lăn, nhìn Hạ An Nhiên đứng ngần người, anh nói: “Làm sao vậy?”
Hạ An Nhiên nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, cố nặn ra một nụ cười, “ Bình thường người thực vật cần phải hồi phục lâu dài, anh có thể đi lại được, đúng là kì tích "
Mặc dù Lăng Mặc chỉ mới nằm được nửa năm, không giống như những người thực vật khác, quanh năm năm trên giường, chân tay vẫn chưa hết cứng đờ... nhưng... tình trạng hiện tại của anh ấy vẫn rất đáng ngạc nhiên.
Lăng Mặc lạnh lùng liếc nhìn Hạ An Nhiên, "Cô biết tại sao không?"
Hạ An Nhiên lắc đầu trong vô thức, Lăng Mặc lạnh lùng năm ra câu trả lời, “ Giàu”
Hạ An Nhiên: "..."
Tên nhà giàu chết tiệt này! Hai y tá mỗi ngày đều xoa bóp, cho dù năm thêm một năm nữa, chân tay cũng không bị tê cứng.
Hạ An Nhiên chỉ vào anh ta với vẻ căm ghét những kẻ nhiều tiền "Cho dù có nhiều tiền, chết anh cũng có thể mang theo sao? Không có con nối dõi, gia sản cuối cùng cũng chỉ là những thứ rẻ mạt"
Lăng Mặc nhưởng mày, "Cho nên, trước đây cô động tay động chân, còn để lại trên người tôi nhiều vết xước như vậy, là cổ đang kích thích thân thể tôi sao? Muốn cùng tôi kiếm người thừa kế sao?"
Hạ An Nhiên nghe vậy sững sờ. Logic của một kẻ mất trí thực sự là bất khả chiến bại l