Con mèo hoang nhỏ đã đến gặp Cố Ngôn Duy sau khi tức giận với anh ấy. Điều này có nghĩa là gì?
Cùng nhau đưa anh ấy lên võ đài?
Không mất nhiều thời gian để Lăng Mặc đến được vị trí của Hạ An Nhiên.
Lúc này, Hạ An Nhiên không ngồi ở ven đường, mà là cúi đầu, đi từng bước nhỏ đi qua đi lại trên đường.
Lăng Mặc đi thẳng về phía trước cô với đôi chân dài thon thả. Hạ An Nhiên vẫn cúi đầu, nghĩ đến chuyện bản thân mình mang thai đứa con của anh, trong lòng trầm mặc, đụng thẳng đầu vào người anh.
Sau cú va chạm đau đớn, Hạ An Nhiên ôm chặt đầu ngẩng đầu lên, định nói xin lỗi, nhưng lại kinh ngạc phát hiện đó là Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên cảm thấy có lỗi
Dù sao vấn đề mang thai là "bằng chứng tội phạm" của cô ấy vì đã chiếm đoạt Lăng Mặc.
Lăng Mặc mà biết, cô ấy sẽ chết.
Chỉ là, chưa đầy ba giây sau khi trái tim tội lỗi, trong đầu cổ lập tức hiện lên hình ảnh anh có nhẫn tình.
Sự tức giận vượt quá lương tâm cắn rút của cô.
Nhìn thấy Lăng Mặc cặn bã này, cô ấy trở nên tức giận.
Với một khuôn mặt lạnh lùng, cô quay đầu lại, và đi về hướng khác.
Thấy vậy, Lăng Mặc duỗi tay ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay tiểu mèo hoang, kéo cô vào lòng, trịnh trọng nói: "Đừng làm loạn."
Hạ An Nhiên càng cảm thấy xót xa trước "ba chữ" này.
Hạ An Noãn cười mắng Lăng Mạt: "Rõ ràng là anh trêu hoa ghẹo nguyệt, nhân tình cũng đưa đến trước mặt tôi, tại sao lại là tôi làm loạn?"
Cố gắng hết sức, cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Lặng Mặc, ánh mắt cô đầy lửa giận "Tôi đã nói rồi, nếu thật sự anh đã có phụ nữ ở bên ngoài, tôi sẽ chủ động nhường chỗ, nhưng anh hãy nhình xem anh đã làm ra chuyện thiếu đạo đức gì, đem tiểu tam đến trước mặt tối làm cho tối ghê tởm
Hạ An Nhiên càng nói càng uất ức, trong mắt hình lưỡi liềm từ từ tích tụ rất nhiều nước mắt. "Tôi đang tự hỏi tại sao Hạ Vũ Huyền lại ác cảm với tôi, luôn muốn đuổi tôi ra khỏi Viện nghiên cứu, hahaha, hóa ra là do chúng tôi là tình địch!
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ tức giận, bước lên trước, giải thích từng chữ, "Đây là hiểu lầm! Đã xử lý xong!"
Hạ An Nhiên không tin, hai mắt ngấn nước nhìn anh đầy buộc tội. "Hiểu làm gì vậy, anh đã đặc biệt bố trí phòng, nghiên cứu riêng cho cô ấy, còn tôi thì sao? Chỉ biết bóc lột! Anh quá khốn nạn"
Đưa tay ra, trực tiếp đẩy Lăng Mặc, "Anh tránh xa tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Đây là lần đầu tiên Lăng Mặc nhìn thấy mèo hoang nhỏ, tức giận như vậy.
Căn bản là không thể dễ dàng chữa lành chút nào.
Nhìn con mèo hoang nhỏ bé không nghe lời, Lăng Mặc thô lỗ bước tới, ôm cô lên.
Hạ An Nhiên vùng vẫy trong vòng tay anh, đánh liên tục. "Đồ khốn nạn, đồ cặn bã, đồ chó, anh bỏ tôi xuống... nếu không tôi sẽ hạ độc tình nhân của anh!"
Cô ấy không thể làm gì với Lăng Mặc.
Nhưng mà, nếu cô ấy thật lòng muốn xử lí Hạ Vũ Huyền đó, thì đây là một vấn đề đơn giản.
Lặng Mặc để Hạ An Nhiên đánh anh, sau khi cô nói rất nhiều điều, anh nhìn cô thật sâu, "Cô muốn hạ độc cô ta, có muốn tôi lấy thuốc cho cô không?"
Hạ An Nhiên sửng sốt một chút, tên đàn ông chó má Lắng Mặc này, anh ấy nói vậy là có ý gì?
Trong lúc Hạ An Nhiên đang sững sờ, đã bị Lăng Mặc trực tiếp nhét vào xe.
Hạ An Nhiên trong nháy mắt hiểu được.
Người đàn ông chó má này đang cố tình nói nhảm nhí để đánh lạc sự chú ý của cô, anh ta muốn gói cô và đưa cô về nhà trước, sau đó từ từ xử lí cô.
Ha ha ha... Anh thật sự cho rằng cô là kiểu phụ nữ tùy tiện để cho anh ấy vuốt ve sao?
Không! Cô ấy không bao giờ! Hạ An Nhiên nhìn thấy Lăng Mặc cũng lên xe, thô bạo đẩy anh ra, sau đó đóng cửa xe ngay ngắn.
Xong xuôi, sắc mặt lạnh lùng ra lệnh cho tài xế nói: "Lái xe!"