Nhưng mục đích hôm nay họ đến đây là gì?
Tại sao những người đó lại để Hạ Mộng Nhi đến thay cô? Một lúc sau Hạ An Nhiên mới đoán được, "Có vẻ như Hạ
Đức Hải và những người phía sau không đoàn kết lắm."
Lần này rõ ràng là Hạ Đức Hải nghe thấy Lăng Mặc tỉnh lại liền làm loạn, nhưng mà qua chuyện lần này, Hạ Đức Hải có thể sẽ yên lặng một thời gian?
Khi Hạ An Nhiên muốn đi ra ngoài để thay đổi tâm trạng, Tôn quản gia người vừa đuổi Hạ Mông Nhi và Hạ Đức Hải đi, đã đi đến bên cạnh cô và nhỏ nhẹ nói: "Thiếu phu nhân, đừng lo lắng, ở đây không ai có thể bắt nạt cô được.”
Tôn quản gia vừa rồi đang đợi ở phòng khách, ông ấy vẫn nghe thấy một số điều mà Hạ Mộng Nhi nói.
Không ngờ tham vọng của nhà họ Hạ lớn đến mức muốn thay thế vị trí của cô, quản gia Tôn tỏ vẻ khinh thường "Bọn họ thật sự không biết tự lượng sức mình! Hừ hừ, còn Hạ Mộng Nhi, trước kia những cô gái cùng thiếu gia vui chơi, có người nào không xinh đẹp hơn cô ta?"
Hạ An Nhiên bất giác hỏi: “Trước đây xung quanh anh ấy có rất nhiều phụ nữ sao?"
Quản gia Tôn vội vàng xua tay giải thích, "Đều là những người phụ nữ chủ động sản số về phía thiếu gia không cần biết sống chết. Thiếu gia không những không nhìn họ một cái, mà còn quyết liệt dọn dẹp họ ra khỏi tầm mắt. Kết cục của những người này không chết thì cũng bị thương. “Vì vậy, Thiếu phu nhân cứ yên tâm. Bây giờ Thiếu gia của tôi vẫn vô tội!
Hạ An Nhiên khỏe miêng giật giật. Thiếu gia của ông... bây giờ có lẽ không ngây thơ như vậy.
Tôn quản gia nói tiếp: “Vừa rồi thiếu gia biết được cô đang tiếp bọn họ ở dưới lầu, sợ cô xảy ra chuyện gì không hay, liền xuống xem sao
Hạ An Nhiên cảm thấy có điều gì đó ngọt ngào đến không thể giải thích được, mặc dù anh là vì thể diện của bản thân nên mới ra mặt, nhưng cô vẫn cảm thấy rất tốt khi được bảo vệ như vậy. Tuy nhiên, Hạ An Nhiên nhanh chóng kìm nén sự ngọt ngào trong lòng, nghi ngờ nhìn quản gia Tôn. Tôn quản gia kể từ hôm từ bệnh viện trở về đã có chút không bình thường, Hạ An Nhiên nghiêm túc nghĩ lại.
Đột nhiên cô hiểu tại sao quản gia Tôn lại "thân thiện" với cô một cách đột ngột như vậy, bởi vì ông ấy biết sự độc ác của Lăng Mặc. Nghe này, chỉ cần người phụ nữ đến bên cạnh người bệnh mất trí đó, thì không chết cũng sẽ bị thương
Cô là con gái, là người con gái bị người khác lợi dụng để hãm hại Lăng Mặc, vậy thì số mệnh của cô hiển nhiên chỉ có một cái chết!!!
Tôn quản gia có thể đã biết trước số phận của cô ấy, và muốn làm cho cô sống thoải mái hơn trước khi chết. Hạ An Nhiên cảm thấy mình đã đoán ra toàn bộ mọi chuyện, trong lòng có chút đau lòng “Tôn quản gia, ông thật ra không cần khách sáo với tôi như vậy.”
Tôn quản gia chính trực nói, “Cô là Thiếu Phu Nhân, đây là điều nên làm.
Hạ An Nhiên"... "Nhất định trước khi chết, Lăng Mặc nhất định sẽ kéo cô làm đệm lưng
Không! Cô phải tự giải cứu mình
Hạ An Nhiên sốt sắng hỏi thăm trước mặt Tôn quản gia: “Thiếu gia có sở thích gì không?”
Tôn quản gia mỉm cười, “Chỉ cần cô ở bên cậu ấy, cậu ấy sẽ thích tất cả mọi thứ.” Vẻ mặt Hạ An Nhiên đanh lại. Một kẻ mất trí bệnh hoạn thích ở bên con mồi mà anh ta đang nhìn chằm chằm? Sở thích của anh ta thực sự rất biến thái 1.
Hạ Mộng Nhi và Hạ Đức Hải bất ngờ bị đuổi ra khỏi cổng nhà Lăng Gia.
Hạ Đức Hải đang đứng trước của Lăng gia, cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng ở cổng nhà của lăng Gia, ông ấy không dám nói, chỉ có thể trút hết tức giận vào Hạ Mông Nhi "Bố là bố vợ của cậu ấy, sao cậu ấy có thể đối xử với bố như thế này! Nếu bố không đưa Hạ An Nhiên lấy lòng cậu ta, cậu ta có thể tỉnh lại được không? Đúng là đồ vô ơn!"