Người đàn ông trung niên đặt tài liệu trong tay xuống. " Hôm qua vừa mới tình. Hôm nay đã kiểm tra sao?"
Người đàn ông vừa nói, mắt vừa nhìn xuống, "Kết quả thế nào?"
Trợ lý riêng lấy ra một báo cáo kiểm tra, "Đây là một báo cáo kiểm tra được tiết lộ bởi một giám đốc điều hành của Bệnh viện An Khang mà chúng ta đã mua chuộc. Thời gian sống còn lại của thiếu gia chỉ vỏn vẹn 2 tháng "
Người đàn ông trung niên: "Chẩn đoán cả hai lần ở hai bệnh viện đều giống nhau?
Trợ lý gật đầu, "Vậy nên, chúng ta không cần thay đổi kế hoạch!" Người đàn ông trung niên im lặng một lúc, vừa xem lại tài liệu, ông ta vừa hỏi: "Còn có chuyện gì nữa không?"
Trợ lý nhắc tới chuyện khác một chút, “Nhóm của Phó chủ tịch Triệu đến Lăng Trạch tìm thiếu gia."
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên thay đổi đột ngột.
Nhóm người của Phó chủ tịch Triệu là bầy tôi trung thành nhất của Lăng Mặc, cho dù Lăng Mặc có sống đời sống của người thực vật, những người đó cũng sẽ không bao giờ bị mua chuộc, đều là tận tâm với vị trí và trách nhiệm của mình.
Lăng Mặc tỉnh lại, bọn họ liền qua gặp mặt?
Người đàn ông trung niên lạnh lùng thở dài, "Thật sự là một đám người hầu trung thành"
Trợ lý "Chỉ là mấy người thiếu hiểu biết, không nhìn rõ tình hình hiện tại”
Người đàn ông trung niên vẻ mặt bình tĩnh, đúng vậy những người đó thật sự có mắt mà không thấy thái sơn Nhưng những người đó đều có địa vị trọng yếu trong tập đoàn Lăng Thị, nếu có thể lôi kéo tất cả bọn họ thì sẽ rất có lợi cho ông ta, người đàn ông trung niên nhẹ nhàng gõ mặt bàn vài cái, vẻ mặt chậm rãi trở nên phức tạp.
Có lẽ, khi Lăng Mặc tỉnh dậy lần này, cậu ấy chính là đang chờ cơ hội.
Lí Nhân đang ở trong biệt thự, nhàn nhã uống trà chiều.
Lúc này, trợ lý của Lí Nhân là Miêu Kha chạy tới, "Thưa bà, Lăng Trạch hiện đang sôi động, có rất nhiều người vây quanh Lí Nhân không quan tâm, "Lăng Mặc tỉnh lại, tự nhiên sẽ có nhiều người đến xem"
Một người sắp chết, thì có gì để mà xem cơ chủ.
Miêu Kha nói thêm: "Tôi đã đến hỏi bảo vệ những người của Phó chủ tịch Triệu của tập đoàn Lăng Thị cũng đang ở đó" Lí Nhân đột nhiên ngồi bật dậy khỏi ghế dài, “Phó chủ tịch Triệu và những người khác? “Vâng!"
Mặc dù Lí Nhân chỉ là một người phụ nữ ở nhà không quan tâm đến chuyện của Lăng Thị, nhưng cô cũng biết vị trí của Phó chủ tịch Triệu trong tập đoàn Lăng Thị.
Chồng bà đã ngỏ ý muốn họ đứng về phía ống ấy trước đó, nhưng những người đó tự cho mình là thanh cao và phớt lờ lời đề nghị. Bây giờ Lăng Mặc tỉnh lại liền chạy tới?
Lí Nhân khịt mũi, phẫn nộ nói: "Một đám chó mà dám coi thường con người, chờ ngày chồng bà lên nắm quyền, bọn chúng sẽ tự thu dọn đồ đạc và cút ra khỏi Lăng Thị
Miêu Kha vẻ mặt nghiêm trọng, "Ngày hôm qua, khi Thiếu gia Lăng Mặc tỉnh lại, phu nhân người không kìm chế được đã khiếu khích cậu ấy. Tôi có chút lo lắng. Với tính cách của thiếu gia từ trước đến bấy giờ, có thể gây rắc rối lớn cho bà”.
Li Nhân nghe xong cảm thấy có chút hoảng hốt.
Ngày hôm qua đáng lẽ bà ta nên kiềm chế bản thân một chút, không nên đi tìm Lăng Mặc, nhưng Lý Nhân đã mạnh miệng nói: “Lăng Mặc còn hai tháng nữa, cậu ấy có thể làm gì!"
Miêu Kha lo lắng nói: “ Nếu thiếu gia Lăng Mặc muốn ưu ái cho người bác thứ hai thì sao?"
Trái tim đang bất an của Lí Nhân càng thêm hoảng sợ khi bà ta nghe thấy điều đó.
Nếu như Lăng Mặc muốn trả thù Bác cả, lại để cho Phó chủ tịch Triệu cùng những người khác nghiêng về Bác thủ, cuối cùng, tập đoàn Lăng Thị nhất định sẽ không rơi vào tay Bác cả, Bác cả chẳng phải sẽ chẳng có gì trong tay hay sao.
Lí Nhân sắc mặt khó coi, "Không được, không thể để Lăng Mặc làm như vậy!" Miêu Kha thở dài, "Đáng lẽ ra, Thiếu gia Lăng Mặc không nên tỉnh lại, khi tỉnh lại, cậu ấy rõ ràng là chướng ngại vật của Bác cả "
Lí Nhận đôi mắt trùng đỏ như một ác ma Lăng Mặc ngày nào còn sống thì trái tim của bà sẽ liền không yên ổn! Lí Nhân tàn nhẫn nói: " Lăng Mặc nhất định phải chết!