Cố Kì thở dài: "Bây giờ anh đã hiểu tại sao thầy luôn. không thích anh. Anh thật sự không thể so sánh được với em... Nghiên cứu không bằng em, đầu óc cũng không bằng em, tính toàn càng không bằng
em!"
Nhưng mà...
Sau khi Cố Kì dừng lại một giây, trên mặt lộ ra nụ cười: “Có điều thầy không sao là được rồi!"Nói xong liền nghi ngờ hỏi một câu:"Sao vừa rồi lúc chú Chu ở đây em lại không nói? Chú Chu mà biết được tin này nhất định sẽ rất vui mừng!"
Hạ An Nhiên:"..."
Cố Kì là đồ ngốc!!!
Hiện giờ cô thực sự vô cùng lo lắng, liệu việc đưa Cố Kì lên làm quyền viện trường có phải là một quyết định đúng đắn hay không.
Nhưng ngẫm lại những người có thể sử dụng trong viện nghiên cứu hiện tại, cô chỉ có thể kiềm chế ý muốn chỉ trích Cố Kì lại.
Hạ An Nhiên mỉa mai: "Sự việc lần này anh vẫn chưa rút được kinh nghiệm à? Dù sau này làm gì, anh cũng phải lưu tâm, thận trọng một chút. Người
đâm sau lưng thường là người ở bên cạnh anh đấy!"
Trong lúc nói, đáy mắt cô lóe lên một tia ngờ vực: "Viện phó Chụ hiện tại có vẻ là không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn phải cảnh giác một chút! Em không muốn Long Đằng xảy ra bất cứ chuyện gì nữa. Đối với công việc của Long Đằng, nếu anh có thể tự mình xử lý thì hãy tự mình xử lý. Đừng tùy tiện làm phiền viện phó Chu."
Cố Kì nghe Hạ An Nhiên nói xong, rốt cuộc cũng mơ hồ hiểu được một chút.
Tiểu sư muội cũng cảnh giác với viện phó Chu!
Mặc dùạnhcảm thấy có lẽ tiểu sư muội đang suy
nghĩ quá nhiều.
Nhưng mỗi lần suy nghĩ vấn đề gì tiểu sư muội đều
thấu đáo hơn anh.
TIL
Đầu óc và tính toán của anh đều không bằng tiểu sư muội, nên chỉ cầnyên lặng nghe lời của cô ấy là
được.
Cố Kì nghiêm túc bảo đảm: "Anh hiểu rồi!"
Hạ An Nhiên đối diện với thái độ của Cố Kì, miễn cưỡng cảm thấy hài lòng.
Sau khi Cố Kì đi theo Thu Khanh Khanh, mặc dù anh ấy đã sáng da hơn trước rất nhiều, nhưng tính
cách của Cố Kì vô cùng ngây ngô đơn thuần, từ
trước đến giờ bất kì chuyện gì anh ấy đều không
muốn suy nghĩ theo hướng xấu nhất.
Nói trắng ra ...
Anh là một người lớn lên trong nhà kính, chưa từng bị hủy hoại bởi lòng người hiểm ác.
Nếu ném Cố Kì vào môi trường sống trước đây của Hạ An Nhiên, có lẽ không bao lâu anh sẽ bị bán bởi kẻ xấu trong trại trẻ mồ côi...
Sau khi Cố Kì rời đi, Hạ An Nhiên và Lăng Mặc cũng
bước ra khỏi hội trường.
vừa đi, Hạ An Nhiên vừa than thở: “Không biết đến bao giờ Cố Kì mới có thể trưởng thành được!"
Lăng Mặc tùy ý vòng tay ra ôm lấy eo của mèo hoang nhỏ: "Em thấy viện phó Chu có vấn đề gì à?"
Hạ An Nhiên khẽ cau mày: "Mặc dù em biết mình
không nên tùy tiện nghi ngờ, nhưng em cảm thấy lời nói của viện phó Chu vừa rồi có che giấu gì đó!"
Ông ấy nói không biết trong tay Hàn Nhã có điểm yếu gì, nhưng cô lại cảm thấy viện phó Chu biết!
Đây là trực giác của phụ nữ:
Hạ An Nhiên: “Bất luận ông ấy có vấn đề hay
không, chỉ cần chúng ta thận trọng một chút, sẽ không có sự cố gì xảy ra."
Đây là lý do vì sao, rõ ràng viện phó Chu thích hợp làm viện trưởng hơn, nhưng cô lại để Cố Kì tiếp nhận.
Vì Cố Kì là người mà cô hoàn toàn tin tưởng.