Hạ An Nhiên đẩy Lăng Mặc rồi thúc giục: “Chúng ta đi nhanh lên đi anh, em cảm thấy người này không có ý đồ gì tốt đẹp đâu."
liền lạnh lùng liếc nhìn người thanh niên nghiêm nghị cảnh cáo một câu: “Sở Triệt, đây là Hoa Hạ, đến đây rồi thì hãy an phận một chút để tránh khỏi có đến mà không có về."
Sau đó, anh liền ôm mèo hoang nhỏ, lập tức rời đi.
Còn người đàn ông được gọi là Sở Triệt vẫn còn đang sững sờ đứng yên tại chỗ.
Một lúc lâu sau, trợ lý xuất hiện bên cạnh Sở Triệt, bất mãn nói: “Diêm vương sống nói chuyện không phải quá tùy tiện rồi sao, hừ, còn khiến chúng ta có đến mà không có đường về, chỉ dựa vào anh ta ư?"
Sở Triệt căn bản không hề nghe những gì người trợ lý nói, ánh mắt vẫn rơi vào bóng lưng của Hạ An Nhiên...
Người trở lí thấy vậy liền hiểu ra.
Thiếu gia đã nhìn trúng đại mỹ nhân đó rồi.
Cũng phải thôi, ai gặp đại mỹ nhân như vậy mà
không động lòng chứ?
Trợ lý không nhịn được liền lên tiếng: "Thiếu gia, nếu như chúng ta có thể cướp đại mỹ nhân xinh đẹp này từ tay diêm vương sống, không chừng còn có thể hạ thấp uy phong của anh ta!"
Hai mắt Sở Triệt sáng lên: “Cậu nói cũng có lí!"
Sau khi đi được một đoạn, Hạ An Nhiên ôm ngực của mình: “Người đàn ông đó là ai vậy, cứ nhìn chằm chằm sợi dây chuyền của mình... Thực sự quá dọa người rồi."
Ai nhìn chằm chằm sợi dây chuyền của cô thì người đó nhất định không phải loại tốt đẹp gì!
Sau khi lẩm bẩm một lúc cô lại nhìn Lăng Mặc: “Còn nữa, giọng điệu anh ta và anh nói chuyện với nhau rất không bình thường, giữa hai người có mâu thuẫn. gì à? Anh ta có phải kẻ thù của anh không?"
Lăng Mặc khó chịu mỉa mai một câu: "Sao em lại có hứng thú với người đàn ông khác thế?"
Hạ An Nhiên chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Chúng ta là vợ chồng mà, nếu như anh ta là kẻ thù của anh, vậy thì đợi lần sau gặp lại em sẽ giúp anh trừng trị anh ta."
Lăng Mặc nhìn dáng vẻ che chở của mèo hoang nhỏ liền khẽ cười.
Thuận theo lời của mèo hoang nhỏ, anh gật đầu lia lịa: “Anh và anh ta không hợp nhau, lần sau gặp lại phải nhờ Vợ bảo vệ anh thật nhiều rồi."
Hạ An Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực: “Anh yên tâm đi!"
Có điều, vừa ngẩng đầu kiêu ngạo được một lúc, cô lại cảm thấy phần cổ vô cùng nặng nề.
Hạ An Nhiên vội vàng dùng tay bụm lại che: “Hay là
cởi ra đi, đeo nó vào em cảm thấy toàn thân cực kì
khó chịu."
Cô cảm thấy bản thân như một chiếc Nhân dân tệ di động, đeo nặng cổ đã đành, còn phải lo sẽ bị người ta giật mất bất cứ lúc nào!
Ánh mắt Lăng Mặc thoáng đượm buồn: “Phu nhân, đây là quà anh tặng em mà, đeo một ngày cũng
không được sao?"
Hạ An Nhiên chỉ đành gắng gượng gật đầu: “... Thôi được, cái cổ này của em vẫn có thể kiên trì được thêm một lúc nữa"
Trong khi Hạ An Nhiên và Lăng Mặc đang nói chuyện, rất nhanh đã bước ra ngoài sàn đấu giá trong nhà rồi.
Lúc đến cửa, Hạ An Nhiên nhìn thấy một người phụ
nữ đứng cách đó không xa.