Chương 110: Bộ dạng này muốn sỉ nhục ai?
Khi Hạ An Nhiên đang phản bác lại Lăng Mặc, đột nhiên nghe thấy vài tiếng ho khan, cô nhìn thấy một nhóm người ủng hộ Lăng Mặc do Triệu Phó tổng đứng đầu, đang tụ tập cách đó không xa, dường như sắp đi tới.
Hạ An Nhiên lập tức im lặng, giữ khoảng cách với Lăng Mặc.
Trong yến tiệc vẫn phải giữ được khí chất của nữ chính.
Để tránh có ba bốn nhân tình, nghĩ đến việc giành vị trí của cô.
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ tự nhiên khỏe khoắn trở lại, môi mỏng hơi mím lại, ở bên tại, cố ý hỏi: " Không sao chứ” “ Không mệt?”
Hạ An Nhiên kìm nén ý muốn đảo mắt chỉ về phía Triệu
Phó Tổng cùng đoàn người cách đó không xa, "Bọn họ nên có chuyện tìm anh... Tôi sẽ không quấy rầy."
Quay đầu lại, không chút do dự liền bỏ Lăng Mặc ở lại mà đi, Lăng Mặc thẩm lắc đầu, cứ như vậy mà ném anh qua một bên? Con mèo hoang nhỏ thật sự có chút nhẫn tâm.
Hạ An Nhiên liếc nhìn xung quanh trong sảnh tiệc, thấy Bùi Kì đang ở một bên.
Nhưng lúc này Bùi Kì có chút bối rối, khi Hạ An Nhiên đi tới, cô ấy đột nhiên hoàn hồn, kéo cánh tay Hạ An Nhiên một cách phần khích " Cô với Lăng Mặc khiêu vũ mở màn quá đẹp, hai người rất đẹp đôi. Tôi sẽ trở thành fan cứng của hai người”
Hạ An Noãn trợn tròn mắt, " Bị kéo lên như vậy, có gì đẹp chứ?"
Chỉ là... vừa dứt lời Hạ An Nhiên liền nghe thấy một người phụ nữ hừ lạnh "Đúng là một con hồ ly không biết xấu hổ, rõ ràng chính mình đi lên còn nói là thiếu gia kéo lên. Đang muốn thể hiện cái gì chứ?" Hạ An Nhiên quay đầu lại nhìn một người phụ nữ ăn mặc rực rỡ, lúc này mới nhíu mày lạnh lùng nhìn cô, hiển nhiên không hài lòng với cô, người phụ nữ này chính là
Mễ Thiên Thiên.
Mễ Thiên Thiên ngạo nghễ đến gần, vẻ mặt khinh thường, "Bây giờ Lăng thiếu gia tỉnh lại, phụ nữ lại bắt đầu có tâm tư, lại muốn dụ dỗ Lăng thiếu gia."
Hạ An Nhiên có chút khó hiểu, không phải Lăng Mặc là kẻ tàn nhẫn trong mắt phụ nữ sao?
Theo đạo lí thì sự đào hoa của anh ấy đã bị chính tay anh ấy cắt mất rồi. Tại sao bây giờ vẫn còn một bông hoa đào?
Và hơn nữa, còn bay tới thẳng vào người cô?
Đuôi mắt Hạ An Nhiên hơi nhưởng lên, đôi môi đỏ mọng gợi lên một đường cong sáng, "Ý nghĩ muốn dụ dỗ Lắng Mặc của tôi rõ ràng như vậy sao? Cô có thể thấy được sao? Tôi còn tưởng rằng tôi đang che giấu rất kĩ đấy."
Mễ Thiên Thiên không ngờ đối phương lại trực tiếp thừa nhận, quan trọng hơn là người phụ nữ này rất gian xảo, chỉ cần nụ cười duyên dáng này, đần ông có thể cưỡng lại được không?
Trách không được Lăng Mặc gần một cô gải như vậy, hôm nay có chút lạ thường.
Mễ Thiên Thiên khịt mũi: Loại vô liêm sĩ như cô, tôi đã thấy nhiều rồi, chẳng lẽ không thấy được tham vọng của cô sao? Tôi khuyên cô ngoan ngoãn cút đi!"
Bùi Kì ở một bên nghe cô ta nói những lời cay đắng, tức giận nói: "Cô nói cái gì! Có tin hay không tôi xé xác cô ra!"
Mễ Thiên Thiên không có chút sợ hãi, "Tại sao, tôi nói đúng, nên giật mình sao?" Bùi Kì tức giận, bất chấp vai vế là tiểu thư định lao tới xé xác Mễ Thiên Thiên, nhưng... Hạ An Nhiên nắm lấy Bùi
Kì và vỗ về cô để ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh lại.
Sau đó, Hạ An Nhiên quay sang Mễ Thiên Thiên lại lộ ra nụ cười giễu cợt, "Cô nói tôi cút đi, là để nhường vị trí này cho cô sao?"
Hạ An Nhiên vừa nói vừa nhìn Mễ Thiên Thiên từ trên xuống dưới, khuôn mặt sáng ngời của cô ấy lộ ra vẻ khinh bỉ. "Trông cô không đẹp, dáng người không chuẩn, và bộ não của cô cũng không sử dụng được... Làm sao cô có dũng khí nghĩ đến chuyện Lăng Mặc sẽ yêu một người phụ nữ vô dụng như cô? Cô muốn sỉ nhục ai?"