Chương 103: Tự mình đi tìm gặp.
Hôm nay có quá nhiều chuyện không hay xảy ra, Hạ An Nhiên không thích, chỉ muốn yên lặng nằm xuống. rồi ngủ thiếp đi.
Lăng Mặc trở về phòng sau khi giải quyết xong mọi chuyện, liền thấy con mèo hoang đã ngủ sớm.
Sau đó anh đi tắm, rồi cũng lên giường đi ngủ.
Nhìn cô gái nhỏ mềm mại bên cạnh, anh duỗi tay kéo cô vào trong lòng.
Hạ An Nhiên đang ngủ cũng không an phận, không khỏi bất mãn than thở, "Tôi có nhiều... rất nhiều.... chiêu
Lăng Mặc nghe vậy, môi mỏng cong lên. Vốn là đang nghĩ sẽ tìm cái gì đó cho con mèo hoang nhỏ, kéo cô cả ngày chỉ suy nghĩ cách chạy trốn.
Không ngờ con mèo hoang nhỏ hôm nay lại chủ động để cho anh tự xử lí cô, nếu không để cho cô đào một cái hố chui xuống, thì anh ấy thật sự có lỗi với cô.
Nhưng anh không ngờ rằng con mèo hoảng nhỏ bé này đã sợ hãi anh, và bắt đầu sốt sắng, cố gắng tìm kiểm điều gì đó để kích thích anh.
Lăng Mộ nghiêng người hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng, "Tôi rất mong đợi sự kích thích của em vào ngày mai."
Sáng hôm sau, khi Hạ An Nhiên dậy sớm, Lăng Mặc đã không còn trên giường nữa.
Lúc trước cô ấy thường dậy sớm để ngụy trang cho khuôn mặt của mình, nhưng bây giờ không cần phải làm như vậy nữa.
Hạ An Nhiên buồn ngủ ngồi trên giường vươn tay sờ lên vết thương trên lưng, vết thương đã gần như lành lại, chỉ để lại nhiều vết sẹo
Nhưng Bác Tân đã chuẩn bị thuốc mỡ, nghe nói sau khi dùng xong vết sẹo sẽ biến mất, nhìn không ra dấu vét.
Hạ An Nhiên biết sự kỳ diệu của y học Trung Quốc và đặc biệt có hứng thú với điều này, nhưng hướng nghiên cứu của cô ấy có phần trái ngược với chuyên môn của Bác Tân.
Bác Tân nghiên cứu người còn cô ấy thì không.
Hạ An Nhiên ngồi trên giường không biết bao lâu. Mãi cho đến khi Lăng Mặc gọi cỗ một cách lạnh lùng, cô mới hoàn hồn trở lại.
Nhắc mắt lên, cô thấy cách đó không xa, Lăng Mặc đang mặc một bộ âu phục màu tối được cắt may cẩn thận, kiểu hãnh đứng bên cửa sổ, với những ngón tay thon dài, khẽ đưa lên chỉnh cà vạt vài lần.
Giờ phút này, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, vừa chiếu vào trên người anh, như là phủ lên người anh một tầng tia sáng vàng đẹp mắt.
Trong lòng HạAn Nhiên rung động vài cái
Hơn nữa, hôm nay anh không ngồi trên xe lăn khí chất của anh càng thêm mạnh mẽ, cùng hơi thở cao lớn lạnh lùng hướng về phía người khác.
Hôm nay, Lăng Mặc vì cái gì mà dậy sớm mang đồ âu, thắt cà vạt, ăn mặc cẩn thận như vậy?
Hạ An Nhiên trong lòng có một tia nghi hoặc, nhịn không được hỏi: "Anh đĩ gặp nhân tình Sao?"
Cô ấy thậm chí còn không nhận ra điều gì đó, giọng điệu của cô ấy rõ ràng là có chút không hài lòng.
Lăng Mặc nghe xong, khỏe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi nói:" Cô nói đi đâu?"
Hạ An Nhiên:
Đây không phải là thừa nhận sao? Tên điển bệnh hoạn chết tiệt này, anh giấu giếm cô, còn nuôi máy con mèo khác bên ngoài.
Hạ An Nhiên vô cùng khó chịu, xuống giường không vui, không muốn nói lại với tên cặn bã này một lời, liền vào phòng tắm để rửa mặt.
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ bé có tính khí như vậy, Lăng Mặc không những không tức giận mà còn thấy vui vẻ.
Hôm nay, vài người ở Hạ gia đã không đi ra ngoài, chỉ để gặp Thiếu gia Lăng Mặc.
Nhưng thấy đã quá trưa không thấy Thiếu gia Lăng Mặc đến, em trai của Hạ Mộng Nhi là Tiểu Triết, nóng lòng chờ đợi, than thở: " Rốt cuộc là có đến hay khống? Trong công ty còn rất nhiều việc phải giải quyết
Hạ Mộng Nhi giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, "Có lẽ thiếu gia có chuyện gì đó nên đến trễ?"
Hạ Triết không phải người tính tình nóng nảy, hôm nay nếu không phải nghe nói Lăng thiếu gia đến, cậu cũng không muốn ở nhà.
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy ai, Hạ Triết tâm trạng càng ngày càng tệ, anh không vui, khịt mũi: "Chẳng lẽ HạAn Nhiễn hoàn toàn không nói gì với Lăng thiếu gia sao?"
Đôi mắt của bà cụ Hạ nheo lại, bà cảm thấy đứa cháu thân yêu của mình đang nghi ngờ đúng "Chắc là con nhỏ kia đã gây chuyện rồi nên thiếu gia Lăng Mặc mới không tới..
Bà ta nổi giận đùng đùng gọi cho HạAn Nhiên, nhưng gọi mãi cô ấy không trả lời, bà cụ Hạ càng tức giận hơn, "Con nhỏ vô liêm sỉ kia, dám không nghe điện thoại của ta, thật là to gan!"
Hạ Mộng Nhi có chút kinh ngạc, cô không ngờ Hạ An Nhiên ngay cả bà cụ Hạ mà cũng không nề mặt, không những không về nhà mà gọi điện cũng không trả lời, cô khẽ thở dài, " Hạ An Nhiên có vẻ không thích chúng ta lắm, lần trước cháu đi cùng cha đến gặp Lăng thiếu gia, cô ta còn cố ý bôi xấu chúng ta trước mặt anh ấy"
Bà cụ Hạ càng tức giận, “Con nhỏ này thật sự cho rằng mình là ai chứ, còn tưởng trốn ở Lăng gia, thì chúng ta sẽ không tìm được cô ta sao?”
Hạ Mộng Nhi nghi hoặc, “Bà nội, bà có cách gì không?"
Bà cụ Hạ lộ ra vẻ dữ tợn," Nếu không về, thì đến nhà Lăng gia tìm! "